Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10: Đêm Ác Mộng

9:48 chiều – 22/07/2025

Những bóng hình quanh Linh từ từ tiến lại gần, ánh mắt của họ lạnh lẽo như những tảng băng, mang theo sự phẫn nộ và tủi hờn. Linh cảm thấy từng bước chân của họ như đập mạnh vào trái tim cô, khiến nó rung lên từng nhịp đập hoảng loạn. Cô muốn la hét, nhưng cổ họng cô như bị chặn lại, không thể thốt ra một lời nào.

“Linh,” Hiền nói, đôi mắt cô ta lấp lánh như những viên ngọc bích, nhưng sâu thẳm bên trong chứa đựng một sự tàn nhẫn vô biên. “Tao đã quay lại không chỉ để báo thù, mà còn để cho mày thấy hậu quả của những gì mày đã làm. Mày đã biến cuộc đời của tao thành một cơn ác mộng, và giờ đây, tao sẽ làm cho mày cảm nhận được nỗi đau đó.”

Mỗi bóng hình xung quanh Linh đều mang một câu chuyện riêng. Có Lan, cô gái đã mất một bên tai, ánh mắt chất chứa nỗi buồn bã và thù hận. Có cả những học sinh khác, những người đã bị Linh bắt nạt trong quá khứ. Họ đứng đó, im lặng nhưng đầy sức mạnh, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc để trả thù.

“Đừng lại gần! Tao không sợ các mày!” Linh hét lên, nhưng trong lòng cô biết đó chỉ là những lời nói dối. Sự thật là cô đang rất sợ hãi.

“Mày không sợ?” Hiền cười lớn, âm thanh của cô ta vang vọng trong không gian tĩnh mịch. “Mày sẽ không sợ cho đến khi mày cảm nhận được nỗi đau mà tao đã trải qua.”

Cô ta đưa tay ra, và lập tức, bóng tối xung quanh Linh bắt đầu co lại, như một chiếc lưới chằng chịt đang quấn chặt lấy cô. Mỗi bước chân cô lùi lại đều mang theo một cảm giác bất lực, như thể mỗi lần lùi lại thì khoảng cách giữa cô và cái chết càng gần.

“Thả tao ra! Mày không thể làm như vậy!” Linh kêu lên, nhưng lời van xin của cô chẳng khác gì những tiếng thì thầm vô nghĩa trong không khí. Những bóng hình quanh cô gần như không mảy may rung động.

“Mày sẽ không thoát được,” Hiền nói, gương mặt trở nên nghiêm túc. “Mày đã gây ra quá nhiều đau khổ, và giờ mày sẽ phải gánh chịu những hệ quả. Mọi người sẽ biết về mày, về những gì mày đã làm.”

Đột nhiên, Linh cảm thấy một sức mạnh bí ẩn lướt qua. Như thể có ai đó đang kéo cô vào một cơn mơ, một cuộc sống khác. Cô cố gắng chống cự, nhưng không có gì có thể cản lại. Từng ký ức ùa về  hình ảnh cô đã đánh đập bạn, những lần cười nhạo người khác, những giây phút tàn nhẫn mà cô từng nghĩ là vô hại.

“Mày đã đẩy họ đến đâu?” một giọng nói vang lên từ bóng tối. “Mày đã khiến cuộc sống của họ trở nên địa ngục. Giờ đến lượt mày.”

Cảm giác nặng nề đè chèn lên Linh, khiến cô không thể thở được. Từng hình ảnh lại hiện về  Lan, ngồi trong phòng cấp cứu, nước mắt lưng tròng khi bác sĩ thông báo về tình trạng của cô. Linh đã thấy sự sợ hãi trong mắt cô bạn, và giờ đây, Linh chính là người phải đối mặt với nỗi sợ hãi đó.

“Mày không thể đẩy tất cả mọi người ra xa mãi mãi, Linh,” Hiền nói, gần như thì thầm. “Mày sẽ phải trả giá cho từng nỗi đau mà mày đã gây ra.”

Bóng tối xung quanh dần dần dày đặc, và những bóng hình kia bắt đầu tiến lại gần hơn. Linh cảm thấy như đang bị kéo vào một cơn bão, nơi mà mỗi cơn gió đều mang theo sự oán giận. Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng tìm kiếm ánh sáng, một con đường thoát.

Nhưng rồi, khi mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đứng đó, giữa vòng tay của những kẻ mà cô đã từng làm tổn thương. “Mày không thể trốn chạy mãi,” Hiền nói, và tất cả những hình bóng kia cùng đồng thanh. “Chúng ta sẽ không bao giờ để mày yên.”

Một tiếng nổ vang lên, và Linh cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đẩy cô ngã xuống. Cô rơi vào một khoảng không tối tăm, nơi mà tiếng cười, tiếng khóc hòa lẫn vào nhau. Đó là một cái hố sâu không đáy, nơi mà những nỗi đau cô đã gây ra bắt đầu nuốt chửng cô.

“Đến đây đi, Linh!” Hiền gọi. “Để tao chỉ cho mày thấy cuộc sống mà mày đã cướp đi của người khác!”

Khi Linh cố gắng đứng dậy, bóng tối bỗng nhiên tan biến, và cô thấy mình đang đứng giữa trường học  nhưng không phải ở nơi cô đã quen thuộc. Tất cả những lớp học đều vắng lặng, và không khí như nặng trĩu bởi sự im lặng tội ác. Những chiếc bàn, ghế đều phủ bụi, như thể đã nhiều năm không có ai sử dụng.

“Đây là nơi mày sẽ trở thành,” Hiền nói, hiện ra bên cạnh cô, nhưng lần này, không còn nụ cười tươi tắn mà thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng. “Mày sẽ mãi mãi bị giam cầm trong nỗi ám ảnh về những gì mày đã làm.”

Mỗi bước chân của Linh vang lên như tiếng đinh đóng vào sự sống của cô. Cô không còn cảm thấy tự tin, mà chỉ là sự hoảng loạn lan tỏa trong lòng. Cô quay lại, cố gắng tìm kiếm lối thoát, nhưng mỗi hướng đi đều dẫn đến một ký ức tồi tệ.

“Thả tao ra!” Cô gào lên, nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng. Không ai nghe thấy lời cầu cứu của cô. Thời gian như ngừng trôi, và Linh cảm thấy như mình đang bị lạc giữa một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Cuối cùng, một hình ảnh hiện lên trước mắt cô hình ảnh của Lan, nằm trên giường bệnh, một bên tai băng kín. Ánh mắt đau đớn và tủi nhục. Linh không thể chịu đựng được nữa. “Tao xin lỗi, tao xin lỗi,” cô nói, nước mắt bắt đầu chảy dài trên gương mặt.

“Đã quá muộn rồi, Linh,” Hiền trả lời, ánh mắt vẫn sắc lạnh. “Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi những gì mình đã gây ra.”

Khi tiếng nói vang vọng trong đầu, Linh nhận ra rằng mình đã phải đối mặt với sự thật đau đớn nhất: không có cách nào để tẩy chay những tội lỗi trong quá khứ, và giờ đây, cô sẽ phải sống với cái giá của những hành động tàn nhẫn của mình. Bóng tối bắt đầu lan rộng, bao trùm mọi thứ, và Linh biết rằng không còn gì có thể cứu vãn được nữa.

 

HẾT

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00