Chương 8: Lưới nhện ngày càng thít chặt
Những ngày tiếp theo, sự biến mất của Hiền và Lan khiến không khí trong làng trở nên nặng nề. Nỗi sợ hãi bao trùm lên mọi người. Những cuộc tìm kiếm vẫn diễn ra, nhưng không ai tìm thấy manh mối nào. Đám học sinh cá biệt dần dần trở nên im lặng, không còn dám xuất hiện cùng nhau như trước. Sự lo lắng thường trực khiến họ không thể bình tĩnh.
Linh không còn phải giả vờ tỏ ra lo lắng như những người khác. Cô biết rằng mình đang trong một thế giới mà cô là kẻ thống trị, và những kẻ đã từng làm tổn thương cô giờ đang phải gánh chịu hậu quả. Cô thường xuyên chứng kiến ánh mắt dè chừng của những cô gái trong nhóm, nhưng không ai dám đến gần, không ai dám bắt nạt cô nữa.
Vào một buổi chiều, khi ánh nắng chiếu rọi những chiếc lá xanh mướt, Linh quyết định ghé thăm một quán cà phê nhỏ bên đường. Đây là nơi mà những người dân trong làng thường tập trung để trò chuyện, cùng nhau uống trà và nghe ngóng tin tức. Cô muốn theo dõi phản ứng của mọi người về những sự kiện gần đây.
Bước vào quán, Linh nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Họ đều dừng lại câu chuyện của mình, điều này càng làm cô cảm thấy hài lòng hơn. Cô gọi một ly trà và ngồi ở góc phòng, lắng nghe mọi cuộc hội thoại.
“Cả hai cô ấy đều biến mất mà không để lại dấu vết nào,” một người phụ nữ nói, giọng thấp thoáng lo âu.
“Nghe nói có người thấy Hiền cãi nhau với một cô gái mới chuyển đến, nhưng ai mà biết được,” một người khác nói.
“Linh ấy sao? Cô ta có vẻ rất kỳ lạ, không phải sao?” Một người trong quán bày tỏ.
Linh nở một nụ cười khinh bỉ. Cô biết rằng mọi người đang bàn tán về mình, và điều đó chỉ khiến cô thêm tự tin. Họ có thể nghĩ gì cũng được, miễn là họ không dám động đến cô.
Khi Linh vừa định rời quán, một cô gái lạ mặt, có vẻ ngoài nhút nhát, tiến lại gần cô. “Chào bạn,” cô ta nói, giọng nói run rẩy. “Mình tên là Thảo. Bạn… bạn có thấy Hiền không?”
Linh nhìn thẳng vào mắt Thảo, cảm thấy sự yếu đuối từ cô gái này. “Mình không biết cô ấy đâu,” Linh trả lời, cố gắng giữ giọng điệu bình thản. “Có lẽ cô ấy chỉ cần một chút thời gian riêng tư.”
“Nhưng… nhưng mọi người đang rất lo lắng,” Thảo nói, ánh mắt cô lấp lánh như muốn rơi nước mắt.
Linh chỉ cười khẩy. “Lo lắng? Tại sao? Cô ấy cũng không phải là một người tốt lành gì.”
Thảo ngần ngại. “Cô ấy có thể không hoàn hảo, nhưng…”
“Nhưng cô ấy đã làm gì với mày sao?” Linh cắt ngang, tiến sát lại, gần như thì thầm. “Đừng để cảm xúc làm mờ mắt, Thảo. Thế giới này không đẹp như những gì mày nghĩ đâu.”
Cô gái nhút nhát lùi lại, ánh mắt hoảng loạn. Linh biết rằng mình đã làm Thảo sợ hãi, và đó chính là điều cô mong muốn. Nhưng trong lòng, Linh cũng cảm thấy một sự lo lắng âm thầm. Dù cô đã cố gắng xóa bỏ những kẻ thù, nhưng mối đe dọa vẫn luôn tồn tại.
Sau cuộc trò chuyện, Linh trở về nhà với tâm trạng bồn chồn. Cô biết rằng sự xuất hiện của Thảo có thể là dấu hiệu cho những điều không hay sắp đến. Bóng tối không thể bao trùm mãi, và những kẻ đã biến mất có thể sẽ trở lại.
Trong đêm, Linh không thể ngủ được. Cô nằm trằn trọc, nghe thấy những âm thanh lạ vọng lại từ phía ngoài cửa sổ. Gió rít lên, cây cối bên ngoài đung đưa, tạo ra âm thanh như những tiếng thì thầm bí ẩn. Linh cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.
Cô ngồi dậy, đôi mắt sáng như ánh đèn trong đêm tối. “Không thể nào,” cô tự nhủ. “Tất cả chỉ là trò chơi tâm lý. Không ai có thể làm gì được mình.”
Nhưng sự an tâm ấy nhanh chóng biến mất khi một ánh sáng mờ ảo lóe lên bên ngoài cửa sổ. Linh chớp mắt, không thể tin vào mắt mình. Đó là một hình ảnh mà cô đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy lại. Một hình bóng quen thuộc đang đứng ở đó, giữa bóng tối.
“Linh…” một giọng nói vang lên, êm ái nhưng đầy rùng rợn. “Đã đến lúc mày phải đối mặt với quá khứ của mình.”
Tim Linh đập mạnh. Cô không thể tin nổi, và cũng không thể nhận ra mình đã làm gì để đến mức này. Hình bóng đó chính là Hiền.
“Không… không thể nào,” Linh lắp bắp. “Mày đã biến mất!”
Hiền mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại tràn đầy sự ghê tởm. “Không, tao không biến mất. Tao đã trở về. Và lần này, mày sẽ phải trả giá.”
Bóng tối bên ngoài như từ từ vươn ra, bao trùm lấy Linh. Cô cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Nhưng không, Linh không thể yếu đuối. Cô không bao giờ là kẻ thua cuộc.
“Cút đi, Hiền!” Linh hét lên, nhưng giọng nói của cô chỉ như một tiếng vọng giữa không gian tĩnh lặng.
Hiền chỉ đứng đó, ánh mắt lấp lánh như ánh sao. Một khung cảnh đầy ghê rợn dần dần hiện lên trong tâm trí Linh. Cô biết rằng mình đã tạo ra một lưới nhện không thể thoát khỏi, và giờ đây, những con mồi đã bắt đầu quay trở lại.