Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

8:25 chiều – 13/08/2025

Trước sự bàn quan lãnh đạm của những người xung quanh, lòng của người đàn ông phút chốc trở nên lạnh lẽo. Thôi thì đằng nào cũng chết, hai vợ chồng cùng nhau xuống hoàng tuyền cũng được, cứu được thì cứu, không cứu được thì cùng nhau vùi thân dưới đáy sông, còn hơn để vợ một mình ở giữa sông như thế, ông không đành lòng.

 

Cong người định nhảy xuống sông thì có cánh tay rắn chắc giữ lại, một giọng nói quát lớn:

 

 

– Anh bị điên à mà nhảy xuống đấy?

 

Bị giữ lại Ông Khạ tức giận, dãy dụa hòng thoát ra, giọng giận dữ nói:

 

– Anh bỏ tôi ra! Tôi phải đi cứu vợ tôi.

 

Vừa nói xong, ông Khạ cố gắng giằng ra khỏi tay mình ra khỏi tay của người đàn ông đang giữ mình, thì bị một cái tát như trời giáng vào mặt. Người ấy quát lớn hơn:

 

– Mày bị điên à? Mày nhảy xuống đấy, liệu có cứu được cô ấy không, hay chết cả hai? Chúng mày chết rồi, đứa nào lo cho con chúng mày?

 

Gương mặt bỏng rát, cùng với câu nói ấy khiến cho ông Khạ tỉnh mộng, cơ thể ông ta nhũn ra, ngã khụy xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Giọng nói có phần nghẹn ngào:

 

– Tôi phải làm sao bây giờ? Cô ấy mà chết tôi sống không nổi.

 

Người kia vỗ nhẹ vào vai giọng an ủi.

 

– Anh cứ bình tĩnh, kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra?

 

Ông Khạ vừa quệt nước mắt vừa kể lại chuyện vừa xảy ra cho người đó nghe. Khi nghe xong, người đó vỗ về an ủi.

 

– Anh cứ bình tĩnh, có lẽ chị nhà không có chuyện gì xảy ra đâu. Bây giờ ước chừng trời cũng sắp sáng rồi, cố gắng đợi thêm một lúc nữa trời sáng hẳn thì chúng ta lại đó xem sao.

 

Ông Khạ ngước nhìn ánh đèn le lói phía xa xa, thở dài,

 

– Cũng đành vậy.

 

Cứ thế hai người đứng đó, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn le lói giữa sông, chẳng ai nói với ai câu nào.

 

Chẳng biết đã chờ bao lâu, khi trời bắt đầu sáng rõ, đủ để thấy con thuyền mờ mờ ở phía xa. Hai người nhanh chóng chèo thuyền tiến về phía ấy. Khi tới gần, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ; một cái xác chương phềnh, thối rữa, có chỗ đã lòi cả xương trắng ra, cỗ thi thể ấy đang nằm đè lên cơ thể của người phụ nữ.

 

Nhìn hình ảnh ấy, hai người đàn ông có cảm giác như máu mình đã bị rút sạch khỏi cơ thể, toàn thân đông cứng, nét mặt trở nên hoảng loạn trắng bệch, mắt mở to trợn trừng. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cơ thể không tự chủ mà run rẩy. Cũng vì thế mái trèo trên tay họ rơi tõm xuống nước.

 

Cũng lúc này Bà Nung khẽ cựa mình “ưm” một tiếng, trong vô thức đưa tay lên đẩy thứ đang làm mặt mình khó chịu ra, cảm giác nhớp nháp làm cho người phụ nữ ấy choàng mở mắt. Nét mặt mơ màng chuyển thành sợ hãi cực độ, bà ta hét lớn rồi lại lăn ra bất tỉnh.

 

Tiếng hét của vợ đã kéo ông Khạ trở lại thực tại, ông ta kêu lên:

 

– Mình!…

 

Toan lao sang thuyền để cứu vợ, thì bị người kia giữ lại,

 

– Không được tới gần!

 

Ông Khạ cố gắng giãy dụa,

 

– Anh buông tôi ra, tôi phải cứu vợ tôi!

 

Nói rồi, ông Khạ cố gắng thoát khỏi tay người kia để nhảy sang thuyền của mình cứu vợ. “Chát” một cái tát khiến người đàn ông khựng người, đồng thời một tiếng quát vang lên:

 

– Mày tỉnh chưa? Mày lao sang đấy thì được cái gì chứ? Lỡ như cái thi thể kia có vấn đề, mày sờ vào liệu có sống được không hả? Hai vợ chồng mày chết rồi, bọn trẻ ai lo?

 

Như người tỉnh mộng, ông Khạ, khụy xuống lòng thuyền nói trong hoảng loạn:

 

– Bây giờ tôi phải làm gì đây, phải làm gì đây?

– Trước mắt phải báo cảnh sát, sau đó liên hệ với một thầy pháp để xem có gì bám vào người cô ấy không.

– Vâng… vâng, xin nghe anh.

 

Nói rồi người đàn ông lật đật lục tìm điện thoại, lúc này ông mới nhận ra điện thoại của mình bị ngấm nước đã sập nguồn từ lâu. Thấy thế người kia nói:

 

– Để tôi gọi.

– Vâng anh giúp tôi với.

 

Điện thoại nhanh chóng được nối máy,

 

“Alô! Đường dây nóng xin nghe!”

 

– Tôi muốn báo án…

 

 

Sau cuộc gọi ấy, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, khúc sông cũng bị họ phong tỏa, chiếc thuyền được cảnh sát kéo vào bờ, cỗ thi thể được đội Pháp y khéo léo tác ra khỏi người bà Nung và tiến hành đưa người đi cấp cứu, còn hai người đàn ông cũng được mời về đồn lấy lời khai.

 

Để tìm thêm vật chứng, cảnh sát huy động lực lượng lặn xuống dưới sông để tìm kiếm, và thứ họ tìm thấy chính là ba cái xác khác cũng đang trong tình trạng phân hủy giống như cái đầu tiên.

 

Tin cảnh sát vớt được bốn thi thể ở dưới sông nhanh chóng lan đi khắp nơi, cái tin chấn động ấy cũng tới tai Hải Linh, dường như linh cảm mách bảo những cái xác ấy chính là con của cô, Hải Linh vội vàng chạy tới hiện trường.

 

Khi tới nơi, những người hiếu kỳ đã đông nghẹt. Khó khăn lắm cô mới chen được vào trong, đang định nhấc giải phân cách để chạy vào xem, cô bị một người cảnh sát ngăn lại:

 

– Đây là khu vực phong tỏa, cô không thể vào.

 

Mắt Hải Linh đỏ hoe nói với viên cảnh sát:

 

– Anh ơi! Anh cho tôi vào xem nạn nhân một chút thôi, tôi có bốn đứa con mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Anh cho tôi vào nhìn một chút thôi.

 

Viên cảnh sát lưỡng lự một chút, cuối cùng anh ta nói với Hải Linh:

 

– Chị để tôi báo với cấp trên đã.

 

Nhưng người bắt được vàng, Hải Linh mừng rỡ nói:

 

– Vâng, vâng, vâng, anh nói giúp tôi với.

– Chị vui lòng chờ một chút.

 

Nói rồi viên cảnh sát đi đến gần một cảnh sát trung niên, chỉ về phía cô và nói điều gì đó, người đàn ông ấy khẽ gập đầu đáp lại vài câu, nghe xong viên cảnh sát vội quay lại nói với Hải Linh:

 

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00