Và cũng kể từ ngày hôm đó, không chỉ có Xuân áy náy, mà chính Diệu cũng không lúc nào không tự trách mình, vì hành động bồng bột và ngu ngốc ngày hôm đó của mình.
Ngày hôm đó,
Sau khi nghe Xuân cảm ơn mình, anh cảm thấy xấu hổ về bản thân. Đã nhiều lần anh muốn nói ra sự thật và ngỏ lời xin lỗi cô, nhưng lại không dám mở miệng. Anh sợ cô sẽ giận và không thèm nói chuyện với anh nữa. Khó khăn lắm hai người mới ngừng chiến tranh và chung sống hòa bình.
Dạo gần đây, Diệu cũng không còn thấy cô kiếm cớ hành hạ mình nữa, cô cách chủ động nói chuyện với anh. Sự thân thiện ấy, làm cho cảm giác tội lỗi trong anh lại càng lớn lên. Chẳng thà cô cứ như ngày trước, cứ hành hạ bắt anh làm cái này làm cái nọ, bắt làm đi làm lại, còn dễ chịu hơn bây giờ.
Người ta nói, đôi khi bị ngược đãi lại trở thành một thói quen, thiếu nó người ta không thể nào chịu đựng được. Có lẽ anh cũng vậy, bây giờ không bị cô hành hạ, anh lại thấy khó chịu trong lòng. Thêm vào đó một chút chờ mong.
Cả ngàn cây số gặp lại nhau: hạt mầm tình yêu.”
***************************
Thời gian dần trôi, hạt giống gieo vào trong lòng họ ngày nào giờ đây đã vươn mình trở thành một mầm cây vô danh. Hạt mầm ấy chứa đựng sự nhớ nhung, mong chờ và khát khao được nhìn thấy nhau cũng như được ở bên nhau.
Hạt mầm ấy theo thời gian mà lớn lên, nảy nở thành một cái cây, cái cây ấy mang tên tình yêu. Cũng chẳng hiểu từ lúc nào đã lớn đến thế, nó cắm rễ sâu bám chặt vào vào trong tim họ, một thứ tình yêu đặc biệt, tình yêu của kẻ ngược đãi, và kẻ bị ngược đãi.
Cái cây ấy có lẽ đã được gieo vào từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, cũng có thể là ngày hai người đối chọi trong công việc, cũng có thể là từ khi hai kẻ không đội trời chung đi trên con đường không một bóng người ấy. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tình yêu của họ bắt đầu từ cái ngày dọa ma đó.
Cái ngày ấy đã đẩy hai người bọn họ đến gần nhau hơn, giúp họ nhận ra điểm tốt và dễ thương của nhau. Để rồi thầm ngưỡng mộ đối phương. Và cũng không biết từ khi nào họ đã thầm đem đối phương để vào trong lòng.
Nhưng tình cảm ấy, lại chẳng ai dám mở lời để thổ lộ tâm tư cho người kia biết. Ngoài mặt thì họ vẫn tỏ ra ghét bỏ đối phương, thậm chí còn đi nói xấu nhau. Nhưng trong lòng thì đã đặt ở vị trí không thể nào thay thế được. Đã lỡ đánh mất trái tim cho người kia rồi. Chỉ là họ không có cơ hội, cũng chẳng dám nói ra để đối phương hiểu được trái tim mình vì họ sợ đối phương chán ghét mình. Và cũng sợ nhất là người được lời từ chối của người kìa.
Cuối cùng, một ngày kia gió đông mang tin lành cũng đã đến,…
Hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập của công ty,
Tất cả mọi người ai cũng lột bỏ những bộ đồng phục cũ kỹ, khoác lên mình những trang phục lộng lẫy, và thanh lịch để bước vào nhà hàng nơi công ty tổ chức sự kiện. Tất cả mọi người dường như đã hoàn toàn lột xác, không còn dáng vẻ thường ngày khi cặm cụi trong công xưởng nữa. Mà là những quý bà quý ông lịch lãm.
Đang tự tán thưởng về cách ăn mặc và lối trang điểm của nhau, Diệu bị một người kế bên huých mạnh vào hông nói:
– Xem kìa! Bà chằn của chúng ta hôm nay đẹp thật đấy! Không ngờ cây nấm di động mà cũng có lúc đẹp như vậy.
Nhìn theo ánh mắt của người kia, trái tim anh chợt ngưng một nhịp. Trong đôi mắt anh tràn đầy hình ảnh của một cô gái nhỏ bé với bộ đầm bó sát, lộ ra tất cả đường cong trên cơ thể cô. Mái tóc búi cao, có một lọn tóc rủ xuống bên má, khuôn mặt cân đối, làn da mịn màng, hàng mi cong vút, bờ môi đỏ mọng, đẹp tựa như một trái cherry. khiến người nhìn chỉ muốn chạm vào và cắn một miếng.
Đây là lần đầu tiên anh được thấy cô trang điểm, chính anh cũng phải ngỡ ngàng về vẻ đẹp này. Bình thường không trang điểm, cô đã có nét đằm thắm khó có ai bì kịp. Giờ trang điểm lên Xuân không khác gì một mỹ nhân. Ánh mắt của Diệu không thể nào rời ra khỏi hình bóng của Xuân. Dường như mọi thứ đều lu mờ, tan biến hết trước vẻ đẹp của người con gái trước mặt.
Buổi tiệc diễn ra thật vui vẻ, với những lời chúc tụng và những ly rượu vơi rồi lại đầy. Xem ra ai cũng hài lòng về bữa tiệc này.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau chơi rất nhiều trò. Khi đã ngà ngà say, có người bỗng khới ta trò sự thật và thử thách. Chiếc chai bia rỗng được tận dụng làm con quay. Nó quay dần dần rồi chỉ vào từng người, khi nó dừng lại ở người nào, thì người đó phải lựa chọn thử thách hay sự thật. Khi chiếc chai từ từ quay và dừng lại ở rất nhiều người. Khi chiếc chai dừng lại mọi người lại ồ lên hướng ánh nhìn chờ đợi người chơi lựa chọn. Trong cuộc chơi, người thì chọn thử thách, người lại chọn sự thật.
Đang mải cười người chọn thử thách, bị ăn quả đắng khóc không ra nước mắt, thì bỗng chiếc chai dừng lại trước mặt Diệu, tất cả đồng loạt vỗ tay rồi hô lên:
– Sự thật hay thử thách?
Diệu khẽ nhíu mày nói lớn:
– Tôi chọn sự thật.
Người quay chai hỏi:
– Này Diệu! Người Cậu yêu là ai? Có thể bật mí cho mọi người biết được không?
Lén liếc nhanh về phía Xuân một cái anh cười trừ nói:
– Câu này khó quá! Thôi tôi chọn thử thách.
Có người phản đối:
– Không được chơi ăn gian như vậy, đã chọn rồi không được thay đổi.
Một người khác đồng tính:
– Đúng thế! Như thế là ăn gian.
– Mọi người thông cảm, em chưa có người yêu, cũng chẳng biết ai yêu mình, cho nên cho em đổi đi! Như vậy mọi người không chịu thiệt thòi, tất cả đều vui.
Thấy anh nói có lý bèn đồng ý cho anh đổi đổi sang thử thách. Họ nhìn quanh để xem cho anh nhiệm vụ như thế nào. Bất chợt thấy Xuân đứng lên chuẩn bị ra ngoài, một người reo lên nói: – Làm thử thách hôn bà chằn đi!
Tất cả đồng thanh:
– Đúng rồi! Hôn đi!
– Hôn đi!
– Hôn đi!
…
Diệu liếc nhìn Xuân một cái, gãi đầu lúng túng nói:
– Đổi thử thách khác được không? Vụ này khó quá! Bà ấy đã ghét tôi sẵn, thêm vụ này nữa chắc là sẽ giết tôi chết. Những ngày sau ở xưởng chắc tôi không sống nổi đâu.
Mọi người đồng thanh phản đối:
– Không được, nhất định phải hôn.
Một người nói:
– Lần trước chọn sự thật anh đã đổi sang thử thách, giờ đã hết quyền đổi rồi. Thôi cố lên!
Một số người lấy giọng khích tướng để ép anh hôn cô.
– Đàn ông nam nhi, làm thế nào lại sợ một con đàn bà. Tôi thấy cậu chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.
– Đúng, đúng, đúng. Đàn ông gì nhát như thỏ đế ấy. Giống mấy thằng mặc váy. Thôi ông đi mặc váy đi.
Nghe những lời khích tướng ấy cộng với hơi men đã chếnh choáng, lý trí không còn tự chủ. Diệu lấy hết can đảm đứng dậy, bước nhanh về phía Xuân. Tóm tay cô giật lại, không để cô kịp phản ứng, anh nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bị bất ngờ trước hành động của Diệu, mắt Xuân trợn to, dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh, giọng nói như quát:
– Cậu bị điên à?
Không biết do bị kích thích, hay do còn lưu luyến nụ hôn ngọt ngào nơi bờ môi ấy, anh ôm chặt cô và đặt lên môi một nụ hôn thật sâu, thật dài và cuồng dã. Cái tát và nụ hôn thứ hai này làm cho tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ ngây ra không biết phản ứng thế nào.