Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

5:14 chiều – 01/08/2025

Những ngày sau đó, Diệu bị Xuân sai như là chong chóng. Lúc bảo anh làm cái này, lúc sai làm cái kia. Khiến cho anh lu bù với công việc không được ngơi tay. Chưa xong việc này cô đã sai anh việc khác. Làm cho anh chạy ngược, chạy xuôi để hoàn thành công việc. Vậy mà cô vẫn không vừa lòng, có nhiều lúc, cô bắt anh làm đi làm lại, cho tới lúc ưng ý thì mới thôi. 

Những lúc như vậy, anh hận không thể băm cô ra làm nghìn mảnh, rồi vứt cho chó nó ăn. Anh tự thề với lòng, sẽ có một ngày, anh sẽ trả thù mối nhục này. Và cho cô nếm mùi khổ sở, bắt cô chịu những gì anh đã phải chịu.

 Chuyện sẽ chỉ có vậy, ngoài việc hai người tìm cách chơi khăm nhau, thì chẳng có bất kỳ sóng gió gì trong cuộc đời của họ. Nếu như không có ngày đó…

Xuân đang cắm cúi kiểm tra tài liệu sản xuất, để duyệt cho cho phòng kế hoạch chuyển đi cơ sở gia công. Bỗng một người công nhân chạy xộc vào phòng, vừa thở hổn hển vừa nói:

– Chị… Xuân… ơi…! Không… xong… rồi…!

Nghe tiếng nói có phần gấp gáp của người đó, khiến Xuân cũng cảm thấy lo lắng, để tập tài liệu xuống bàn cô ngẩng lên hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Người đó gấp gáp nói:

– Chị ơi! Máy số 3 tự nhiên bốc cháy, toàn bộ hàng đang chạy bên trong đã bị thiêu rụi hết rồi. Mọi người đang cố gắng dập lửa. Chị đến ngay xem thế nào!

Nghe tới đây, Xuân chồm dậy lao ra khỏi phòng, chạy nhanh về vị trí đặt máy số 3, người kia thấy thế cũng vội chạy theo. Vừa chạy cô vừa hỏi:

– Thế Diệu đâu rồi?

Người công nhân trả lời:

– Em không biết, từ lúc vào ca tới giờ, em không thấy anh ấy đâu cả.

Xuân khẽ cau mày hỏi tiếp:

– Còn công nhân đứng máy đâu?

Người đó tiếp tục trả lời:

– Anh ta đi hút thuốc ạ.

Xuân thật sự bất ngờ về câu trả lời này, cô lại hỏi:

– Vậy khi đi hút thuốc, cậu có bàn giao cho ai không?

– Hình như không ạ. Bình thường anh ấy tắt máy rồi mới đi hút thuốc. Nhưng chắc hôm nay còn hàng trong máy chưa làm xong, cho nên không tắt máy.

Cô bực bội nói: 

– Thật là vô trách nhiệm. Lần này phát phạt nặng mới được. Hỏng hết bao nhiêu hàng như thế lấy gì để đền bù? Chưa nói đến chiếc máy đó quan trọng thế nào.

Khi Xuân chạy đến, lửa đã được dập tắt, nhưng chiếc máy đã hỏng rất nặng không thể sử dụng được nữa. Toàn bộ hàng hóa bên trong đã cháy thành than. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thấy xót xa, bao nhiêu công lao để làm nên một sản phẩm, chỉ còn công đoạn cuối cùng này là có thể giao cho khách hàng. Vậy mà chỉ trong tích tắc đã biến thành tro bụi. Nét mặt cô lộ rõ vẻ đau đớn, cùng với tiếc nuối. 

Xuân lập tức gọi điện cho cấp trên để báo cáo tình hình. Và nhận chỉ thị về vụ cháy. Sau khi xử lý xong mọi việc, mới thấy Diệu xuất hiện.

Anh vừa đi vừa huýt sáo, bộ dáng nhàn nhã, và vui vẻ. Bất chợt nhìn thấy mọi người nhốn nháo trong xưởng, anh vội vàng túm lấy một người ở gần đó hỏi:

– Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

Người đó nói:

– Máy 3 bị cháy. Sao giờ em mới tới? Bà Xuân đang tìm em đấy.

Nghe tới đây nụ cười của Diệu chợt đông cứng lại thay vào đó là nét mặt đầy lo lắng. Chạy thật nhanh đến vị trí đặt máy 3.

Vừa tới nơi, anh thấy bộ mặt đen thui của Xuân đứng ở đó. Trước mặt cô là người công nhân vận hành máy, trên nét mặt của anh ta là sự ăn năn hối hận. Biết chuyện nghiêm trọng đã xảy ra, anh cũng lặng lẽ cúi đầu tiến lại gần. Giọng lí nhí gọi cô:

– Chị Xuân!

Nghe có người tiến lại gọi tên mình, Xuân quay lại nhìn. Thấy người đến là Diệu, cơn tức giận của Xuân vừa lắng xuống, giờ lại dâng lên, Xuân nói như quát:

– Anh Diệu! Cuối cùng anh cũng đã xuất hiện. Lúc nãy anh đi đâu?

Diệu nhìn Xuân, ấp úng chưa biết trả lời ra sao:

– Tôi… Tôi… Tôi… – Bất chợt một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh cười thầm, nói ra lý do của mình: – Tôi tự nhiên bị đau bụng, đi ngoài mấy lần, từ nãy tới giờ ngồi lì trong nhà vệ sinh. Nên không tới kịp thời.

Xuân cố nén giận, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:

– Anh có chắc là trong lúc anh xảy ra chuyện, anh ở trong nhà vệ sinh chứ?

Diêu quả quyết: 

– Vâng, lúc đó tôi đang ở trong nhà vệ sinh. 

– Vậy sao? – Vừa nói, Xuân vừa nói, vừa tìm gì đó trong điện thoại, vừa nói: – Vậy mà lúc nãy camera nói với tôi, anh đi cửa sau ra khỏi công ty đấy. Anh giải thích sao về chuyện này?

Nhìn video trong điện thoại của Xuân, Diệu im lặng cúi đầu nói:

– Tôi xin lỗi!

Xuân cũng không muốn làm khó anh trước mặt mọi người, cô tiếp tục nói:

– Chuyện kết thúc ở đây, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ trong trận cháy lần này. Công ty sẽ gửi tới mọi người một chút quà sau. Bây giờ mời tất cả mọi người trở về vị trí làm việc. Còn hai người theo tôi về phòng điều hành, giải trình về sự cố này.

Hai người không nói gì lẳng lặng theo Xuân về phòng điều hành. Tại phòng điều hành, Xuân ngồi xuống nhìn Diệu và người công nhân vận hành nói:

– Mời hai người ngồi!

Hai người đàn ông lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cô, khi hai người đã yên vị trên ghế, cô bắt đầu nói:

– Tôi mời hai anh lên đây thứ nhất là: Yêu cầu các anh viết bản tường trình về vụ việc ngày hôm nay. Thứ hai: là nói rõ hình thức xử phạt đối với hai anh.

Xuân quay ra nói với người công nhân đứng máy,

– Anh Tuyên! Em biết vụ việc ngày hôm nay, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Đây cũng là tình huống bất ngờ. Máy cháy cũng vào khung giờ cho phép hút thuốc của công ty, cho nên cũng không thể quy hết trách nhiệm về phía anh được. Cho nên lần này công ty sẽ chỉ đăng thông báo cảnh cáo và trừ tiền trách nhiệm của anh. Vậy nên anh có ý kiến hay phản đối gì không?

Người đàn ông tên Tuyên cúi đầu nói:

–  Tôi không có ý kiến gì ạ. Cảm ơn ban giám đốc và ban điều hành đã chiếu cố cho tôi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00