Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

5:15 chiều – 01/08/2025

Cô mỉm cười, nhìn người đàn ông tên Tuyên nói: 

– Được, nếu anh không có ý kiến gì, vậy anh có thể về vị trí làm việc của mình rồi.

Người công nhân khẽ cúi đầu chào cô:

– Vâng, chào chị! Em xin phép được về tổ.

Nói rồi anh ta đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhìn người đó đi khuất, lúc này Xuân mới bắt đầu nhìn Diệu giọng nghiêm túc nói:

– Anh Diệu này! Thân là một trưởng ca, đã không có trách nhiệm với nhiệm vụ của mình. Lại còn lén lút trốn tránh công việc rời khỏi công ty để làm việc riêng. Khi xảy ra sự cố, không có mặt tại đó để xử lý. Cho thấy anh là một người không có trách nhiệm trong công việc. Xét những biểu hiện thời gian qua của anh, ban giám đốc thấy anh là một người tương đối có trách nhiệm, nên sẽ không đuổi việc anh. Nhưng với thái độ làm việc như hôm nay, không đủ để đảm nhiệm chức vụ hiện tại. Cho nên sau khi mở cuộc họp khẩn cấp, chúng tôi đã quyết định: Trừ tháng lương này của anh và tước bỏ chức vụ hiện tại của anh, chuyển anh từ trưởng ca xuống làm công nhân. Anh có ý kiến gì không?

Diệu tức giận đứng dậy, đập tay lên bàn nói lớn:

– Tôi phản đối. Tại sao công ty lại có thể vô lý như thế được? Tôi thì bị giáng chức, còn bị phạt cả tháng lương. Còn anh ta thì sao? Thân là công nhân đứng máy, làm cháy hết cả máy và hàng, thì chỉ cảnh cáo và phạt trừ tiền trách nhiệm. Tại sao có thể xử phạt bất công như vậy? Cô thật là vô lý!

Xuân nhìn anh thản nhiên nói:

– Chúng tôi không hề thiên vị. Anh xem lại bản thân mình đi! Anh có làm tròn trách nhiệm của một trưởng ca không? Hay suốt ngày trốn làm đi chơi, không chú tâm vào bất cứ việc gì. Làm việc thì không nghiêm túc, trêu ghẹo hết người này đến người khác. Dặt chỗ này dẹo chỗ kia, nói chuyện hết bộ phận này đến bộ phận kia. Thái độ làm việc thì cợt nhả hời hợt. Như vậy, anh có xứng đáng với chức vụ của mình không? Còn anh ta, sự việc xảy ra trong khung giờ công ty quy định hút thuốc, anh ta được phép đi hút thuốc. Cho nên theo luật sẽ xử phạt nhẹ hơn anh. Hơn nữa thời gian qua, anh ta rất nghiêm túc trong công việc, có nhiều cải tiến cải thiện năng xuất, luôn luôn làm thêm giờ không có tính tăng ca để đợi lấy hàng ra khỏi máy, rồi mới trở về nhà. Anh thì sao? Chưa hết giờ đã thấy anh khuất dạng, tìm khắp nơi không thấy. Thử hỏi anh có xứng để ngồi ở vị trí trưởng cả không?

– Chẳng qua anh ta muốn tính thêm sản lượng nên mới làm vậy.

– Anh nhớ giúp tôi rằng, một tiếng tăng ca của chúng ta là 30 nghìn. Cũng không hề nhỏ so với sản lượng đâu. Thậm chí hơn chứ không kém. Cộng cả hai khoản, gấp đôi chỗ sản lượng đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ ăn cả hai. Vậy thì anh giải thích giúp tôi, lý do gì anh ta không báo thêm tăng ca, để hưởng thêm tiền?

Diệu đuối lý, không thể nói lại Xuân, tức giận nghiến răng,

– Cô…

Xuân ngắt lời:

– Tôi làm sao? Tôi chỉ theo luật làm thôi.  Nếu mà anh cảm thấy vô lý và oan ức cho mình, anh có thể lên văn phòng kiện. Tôi đảm bảo anh không bị đuổi việc, tôi làm con anh.

 Bàn tay anh siết chặt, Diệu tức giận giơ tay đấm mạnh xuống bàn nói:

– Được lắm! Tôi sẽ không để cho cô yên đâu.

Hai tay cô đan vào nhau, thái độ dửng dưng nói:

– Ồ!  Vậy sao? Tôi sẽ đợi xem anh sẽ làm gì tôi.

“Hừ” một tiếng, anh đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.

Ngày sau đó, công ty dán thông báo hủy bỏ chức vụ trưởng ca của anh, khiến mọi người xôn xao, chỉ chỏ bàn tán rằng Xuân quá nghiêm khắc và tuyệt tình. Nghe những lời ấy, Xuân có chút chạnh lòng, cô tự hỏi mình làm vậy đúng hay sai. Có phải cô đang lợi dụng việc riêng để trả thù riêng không?

Đọc thông báo mình bị giáng chức, Xuân tưởng Diệu sẽ tức giận mà bỏ việc, để đi tìm công việc khác. Nhưng không cô đã sai, anh vẫn đi làm bình thường. Thậm chí làm rất nhiệt tình.  Không hề tỏ thái độ chồng đối hay bất mãn vì quyết định của công ty. Thậm chí, anh còn rất nhiệt tình và vui vẻ trong công việc, rảnh rỗi thì đi giúp đỡ người khác.

Một ngày nọ, do công việc có chút rắc rối, cho nên Xuân phải ở lại muộn hơn so với công nhân. Khi cô chuẩn bị rời khỏi công ty, bước xuống xưởng thì thấy ở phía xa, vẫn còn một khu vực sáng đèn. Khẽ cau mày khi nghĩ đến người vi phạm quy định, không tắt điện khi kết thúc công việc. Nên Xuân tiến lại gần, định bụng tắt điện hộ để bảo vệ khỏi chụp ảnh báo lên trên. 

Vừa định bước tới, xuân nhìn thấy Diệu cầm bình nước ngồi vào ghế, tiếp tục công việc đang giang dở. Cắm cúi làm việc không để ý đến mọi thứ xung quanh. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng không còn sớm. Vậy mà anh vẫn một mình ở lại chăm chỉ làm việc. Nhìn thao tác dứt khoát của anh, cuối cùng Xuân cũng hiểu, tại sao còn trẻ như thế, mà anh có thể đứng lên vị trí trưởng ca.

Nhưng Xuân vẫn không thể nào hiểu được, tại sao khi lên vị trí đó thì… Nghĩ tới đây, cô thở dài tiếc nuối khẽ lắc đầu, xoay người bước ra khỏi công ty. Đến chỗ để xe, ngồi lên xe phóng đi, nhưng bỗng nhiên cô có cảm giác có cái gì đó không đúng, cúi xuống kiểm tra lại, hóa ra lốp xe của cô đã bị thủng xăm.

Thầm tự trách mình thật xui xẻo, Xuân lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa, đã gần 9 giờ tối rồi. Công ty lại nằm sâu trong khu công nghiệp, ở vị trí vắng vẻ nhất nữa chứ. Mà cái giờ này khu công nghiệp khu công nghiệp vắng ngắt, chẳng có lấy một bóng người qua lại. Vừa dắt xe đi, Xuân vừa nhìn ngó xung quanh, cô sợ mình sẽ gặp phải kẻ xấu. Không những thế, Xuân còn là một cô gái cực kỳ sợ ma.

Người ta nói, con gái là chúa tưởng tượng quả thật rất đúng. Trong đầu Xuân bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ kinh dị trên đời, tay chân run cầm cập, cẩn trọng bước từng bước về phía trước. Bỗng một ánh đèn chiếu tới, Xuân vui mừng vẫy tay để xin giúp đỡ. Nào ngờ, người đi tới lại là kẻ mà cô không hề mong đợi.

Nhìn thấy cô, Diệu nhếch mép cười nham hiểm, anh thầm nghĩ “thời gian trả thù đã đến.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00