Chương 8: Bước chậm cùng hạnh phúc
Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc với Khánh, Hương cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Cô không còn cảm giác day dứt và mâu thuẫn nữa. Đó là lần cuối cùng cô và Khánh gặp nhau, và dù có buồn, cô biết đó là điều tốt nhất cho cả hai. Những ngày sau đó, Hương dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, tập trung vào công việc, gia đình và những người bạn thân thiết.
Tùng vẫn kiên nhẫn bên cạnh cô. Anh không thúc ép, không vội vã. Cả hai tiếp tục gặp gỡ, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn giữ nguyên ở mức bạn bè. Hương biết rằng Tùng muốn nhiều hơn, nhưng anh luôn tôn trọng không gian và thời gian mà cô cần để thực sự quên đi quá khứ.
Một buổi sáng cuối tuần, khi Hương đang chuẩn bị bữa sáng, điện thoại reo lên. Là Tùng.
“Hương, cậu có rảnh không? Mình muốn dẫn cậu đến một nơi.”
Hương mỉm cười qua điện thoại. “Được, nhưng đừng bất ngờ quá nhé.”
“Yên tâm đi, chỉ là một nơi đặc biệt mình muốn chia sẻ với cậu thôi.”
Buổi chiều hôm đó, Tùng đưa Hương đến một cánh đồng ngoại ô thành phố, nơi mà rất ít người biết đến. Không gian rộng lớn, với những dải hoa cỏ tự nhiên trải dài đến chân trời. Cảnh vật thanh bình, khác hẳn với sự ồn ào của thành phố mà Hương quen thuộc.
“Đây là nơi mình hay đến khi muốn tìm lại sự bình yên,” Tùng nói khi cả hai bước đi giữa những bông hoa dại. “Mỗi khi mình cảm thấy áp lực hay có gì đó khó xử lý, mình lại đến đây, chỉ để hít thở và suy nghĩ.”
Hương cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng khi ngắm nhìn không gian rộng lớn xung quanh. Cô hiểu tại sao Tùng lại thích nơi này. Sự yên tĩnh và vẻ đẹp tự nhiên của nó khiến mọi lo lắng dường như tan biến.
“Cảm ơn anh vì đã đưa em đến đây,” Hương nói, giọng cô ấm áp. “Em thật sự rất cần một không gian như thế này.”
Tùng quay sang nhìn Hương, nụ cười dịu dàng trên môi. “Mình biết cậu đã trải qua nhiều chuyện khó khăn. Nhưng cậu đã làm rất tốt, Hương. Cậu mạnh mẽ hơn những gì mình nghĩ.”
Hương lặng lẽ nhìn Tùng, lòng cảm thấy biết ơn sự kiên nhẫn và quan tâm mà anh đã dành cho cô. Anh không phải là người mang đến những cảm xúc mãnh liệt như Khánh, nhưng anh là người giúp cô tìm lại sự bình yên. Đó là điều mà Hương dần nhận ra cô cần trong cuộc sống.
“Anh đã chờ đợi em rất lâu rồi, đúng không?” Hương bất chợt hỏi, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đầy sự chân thành của Tùng.
Tùng cười khẽ. “Mình không gọi đó là chờ đợi. Mình chỉ muốn cậu cảm thấy thoải mái và không phải gấp gáp. Nhưng nếu cậu nghĩ mình đang chờ, thì đúng vậy, mình sẵn sàng chờ đợi, bao lâu cũng được.”
Những lời nói ấy chạm sâu vào lòng Hương. Cô nhận ra rằng sự kiên nhẫn của Tùng không phải là vì anh không có lựa chọn, mà là vì anh thực sự tôn trọng cô. Anh muốn cô hạnh phúc theo cách mà cô mong muốn, không phải ép buộc hay đòi hỏi.
“Em nghĩ mình đã sẵn sàng,” Hương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Em không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng em muốn bắt đầu lại, và em tin rằng anh là người mà em có thể tin tưởng để bước tiếp.”
Tùng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lấp lánh niềm vui. Anh không nói gì, chỉ khẽ nắm lấy tay Hương, như một lời hứa ngầm rằng anh sẽ luôn bên cạnh cô, dù cho điều gì có xảy ra.
Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Hương và Tùng dần trở nên sâu sắc hơn. Họ không vội vã, cũng không đặt kỳ vọng quá lớn lên tương lai. Hương biết rằng cô vẫn cần thời gian để hoàn toàn chữa lành vết thương cũ, nhưng cô cảm thấy bình yên khi ở cạnh Tùng. Anh mang đến cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng điều mà trước đây cô chưa từng có.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa trong căn hộ của Tùng, Hương bất chợt nhớ lại một câu hỏi mà cô từng đặt ra cho Khánh: “Mình là gì của nhau?”
Câu hỏi ấy từng ám ảnh cô, nhưng giờ đây, ngồi bên Tùng, Hương nhận ra rằng cô không cần phải hỏi câu đó nữa. Cô không cần một danh phận, không cần những lời hứa hẹn đầy áp lực. Tình yêu của cô với Tùng, dù mới bắt đầu, là một thứ tình cảm rõ ràng, chân thành và tự nhiên. Không có sự mập mờ, không có những ẩn khuất. Chỉ có sự tin tưởng và bình yên.
Một tối khác, khi cả hai ngồi trên ban công, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, Tùng khẽ nắm lấy tay Hương và thì thầm: “Cậu biết không, mình không cần phải đặt tên cho mối quan hệ này. Chỉ cần chúng ta biết mình đang ở đâu và cảm thấy hạnh phúc, thế là đủ rồi.”
Hương mỉm cười, cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy. Cô không còn cần câu trả lời cho câu hỏi “Mình là gì của nhau?” nữa. Cô hiểu rằng, đôi khi, một mối quan hệ không cần phải có danh phận để được trọn vẹn. Điều quan trọng là cả hai biết mình đang yêu và cảm thấy an lành bên nhau.
Cuộc hành trình của Hương với Tùng không phải là một câu chuyện tình yêu hoàn hảo, nhưng đó là câu chuyện về sự chữa lành, về việc học cách yêu lại sau khi bị tổn thương. Và giờ đây, khi cô bước đi trên con đường mới này, Hương biết rằng cô đã tìm thấy người có thể đồng hành cùng mình, với một tình yêu không cần phải gọi tên, nhưng đủ để khiến trái tim cô hạnh phúc.