Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Tình yêu không danh phận Chương 9: Giữa hai lằn ranh

Chương 9: Giữa hai lằn ranh

3:49 chiều – 01/08/2025

Cuộc sống của Hương và Tùng dần trở nên hài hòa. Tùng kiên nhẫn ở bên cạnh Hương, còn Hương bắt đầu mở lòng nhiều hơn với anh. Họ không nói về tương lai xa, nhưng những khoảnh khắc nhỏ bên nhau đủ để cả hai cảm thấy an yên. Tuy nhiên, sự bình yên này không kéo dài mãi khi Hương nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ từ Khánh.

“Hương, anh cần gặp em, chỉ một lần cuối thôi.” Giọng Khánh trầm thấp, mang theo sự cầu khẩn, khiến Hương cảm thấy bất an.

Hương biết mình không còn yêu Khánh như trước, nhưng lời mời của anh làm lòng cô chao đảo. Có một phần nào đó trong Hương vẫn cảm thấy mình chưa hoàn toàn kết thúc với Khánh, như một vết thương chưa lành hẳn. Cô biết gặp lại anh sẽ chỉ mở lại những ký ức cũ, nhưng từ chối không phải là điều dễ dàng.

Cuối cùng, Hương đồng ý gặp Khánh. Cô tự nhủ đây là lần cuối cùng họ nói chuyện và kết thúc tất cả, để cô có thể hoàn toàn bước tiếp.

Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê nhỏ, nơi mà trước đây, họ từng có nhiều kỷ niệm. Khánh đến trước, ngồi lặng lẽ nhìn vào tách cà phê đang bốc khói. Khi Hương bước vào, anh ngước nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự hối hận và nỗi buồn sâu thẳm.

“Hương, cảm ơn vì em đã đến,” Khánh mở lời, giọng anh trầm xuống.

Hương ngồi xuống đối diện anh, cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa họ, dù rằng họ đang ngồi rất gần. “Anh muốn nói gì với em?” Hương hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Khánh lặng một lúc, như thể đang tìm từ ngữ. “Anh biết anh đã sai. Thời gian qua, anh không ngừng nghĩ về em, về những gì anh đã làm. Anh thực sự hối hận vì đã không giữ em bên cạnh.”

Hương im lặng, lòng cô tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn. Cô từng mong nghe được những lời này từ anh, nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã quá muộn, cô không còn biết mình có nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không.

“Khánh, em đã từng rất yêu anh,” Hương nói, giọng cô run run. “Nhưng anh đã không cho em một vị trí rõ ràng trong cuộc sống của anh. Em đã chờ đợi, đã hy vọng, nhưng cuối cùng, em nhận ra mình không thể sống mãi trong sự mập mờ đó.”

Khánh gật đầu, ánh mắt anh buồn bã. “Anh biết, và đó là điều anh hối hận nhất. Anh không đủ can đảm để gọi tên mối quan hệ của chúng ta. Nhưng giờ thì anh biết, anh đã mất em mãi mãi.”

Cả hai rơi vào im lặng. Không gian xung quanh trở nên nặng nề, như thể những lời chưa nói của quá khứ đang treo lơ lửng giữa họ.

Hương thở dài, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. “Khánh, chúng ta đều đã đi qua những ngày tháng đó. Em đã tìm thấy sự bình yên của mình, và anh cũng nên bước tiếp. Chúng ta không thể quay lại như trước được nữa.”

Khánh lặng người, ánh mắt anh ngập tràn sự tiếc nuối. “Anh hiểu. Anh chỉ muốn gặp em một lần cuối để nói lời xin lỗi. Anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh.”

Hương nhìn Khánh, cảm thấy lòng mình như nhẹ bớt đi một phần. Cô không còn giận Khánh nữa, nhưng cũng không thể quay lại những ngày tháng cũ. Cô đã bước qua đau khổ để tìm lại bản thân, và cô không muốn quay lại con đường đó.

“Em tha thứ cho anh,” Hương nói, giọng cô dịu dàng. “Nhưng bây giờ, chúng ta đều cần tiếp tục sống cuộc sống của mình.”

Khánh khẽ gật đầu, đôi mắt anh long lanh, nhưng anh không nói thêm gì nữa. Cuộc gặp gỡ kết thúc, như một lời chia tay chính thức cho những gì đã qua.

Trên đường về nhà, Hương cảm thấy lòng mình thanh thản hơn. Cô đã đối diện với quá khứ và khép lại chương cuối cùng của mối tình không tên ấy. Nhưng khi về đến nhà, Tùng đã đứng đợi cô ở cửa, với ánh mắt tràn ngập lo lắng.

“Hương, mình có thể nói chuyện không?” Tùng hỏi, giọng anh căng thẳng.

Hương ngạc nhiên, nhưng cô gật đầu. Cô không thể giấu mãi về cuộc gặp với Khánh, và cô biết Tùng xứng đáng được biết sự thật.

Cả hai ngồi xuống bàn, Tùng nhìn thẳng vào Hương, ánh mắt anh nghiêm túc. “Mình biết cậu đã gặp Khánh. Mình không trách cậu, nhưng mình cần biết… Cậu đã thực sự quên anh ta chưa?”

Câu hỏi của Tùng khiến Hương bất ngờ. Cô nhìn sâu vào mắt anh, và nhận ra rằng đây là khoảnh khắc cô cần thành thật với bản thân mình.

“Em đã gặp Khánh, và đó là lần cuối cùng,” Hương thở dài. “Anh ấy xin lỗi và mong em tha thứ. Em đã tha thứ cho anh ấy, nhưng chuyện giữa em và Khánh đã thực sự kết thúc. Không còn gì giữa chúng em nữa.”

Tùng nhìn Hương chăm chú, đôi mắt anh dịu lại nhưng vẫn còn chút lo lắng. “Mình không sợ quá khứ của cậu, Hương. Mình chỉ sợ rằng cậu chưa hoàn toàn bước ra khỏi nó. Mình không muốn là người thay thế ai đó trong cuộc đời cậu.”

Hương cảm thấy nỗi đau nhói lên trong tim khi nghe Tùng nói. Cô hiểu rằng anh đang lo lắng rằng cô vẫn còn vương vấn với Khánh, và điều đó là điều anh không muốn đối diện.

“Em không xem anh là người thay thế, Tùng,” Hương nói, giọng cô chân thành. “Anh là người đã giúp em tìm lại niềm tin và sự bình yên. Em biết mình vẫn cần thời gian để hoàn toàn vượt qua, nhưng em thực sự muốn ở bên anh.”

Tùng thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt anh sáng lên với niềm tin mới. “Mình sẽ chờ cậu, Hương. Bao lâu cũng được, mình sẽ ở đây. Chỉ cần cậu đừng bỏ mình lại.”

Hương nắm chặt tay Tùng, cảm thấy trái tim mình ấm áp. Cô biết mình đã tìm được người thực sự quan trọng trong cuộc đời, người sẵn sàng kiên nhẫn và yêu cô một cách chân thành, không điều kiện. Và lần này, cô sẽ không để mất người ấy.

Đêm đó, Hương ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Cô nghĩ về Khánh, về những ngày tháng đau khổ đã qua, và về Tùng, người đang mang đến cho cô một tương lai mới. Cô biết rằng cuộc sống luôn thay đổi, nhưng cô cảm thấy sẵn sàng đối diện với mọi thứ.

Cô đã khép lại chương cũ, và giờ là lúc mở ra một chương mới trong cuộc đời mình, cùng với người mà cô tin tưởng và yêu thương.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00