Mỗi khi có một bài kiểm tra, Mai đều nỗ lực hết sức mình. Cô bé coi việc học là cách duy nhất để trốn khỏi những cơn bão trong gia đình và để cha mẹ cảm thấy tự hào về mình. Dù có kết quả tốt, Mai vẫn không cảm thấy vui mừng như những đứa trẻ khác, vì cô biết rằng cha mẹ sẽ không bao giờ thực sự chú ý đến những thành tựu của cô.
Trong giờ ra chơi, Mai thường ngồi một mình ở góc sân trường, nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa với nhau. Cô bé không dám tham gia, vì sợ rằng sự hiện diện của mình có thể làm phiền hoặc khiến các bạn cảm thấy không thoải mái. Mai đã học cách làm cho mình trở nên vô hình, để không phải đối mặt với sự cười đùa và sự ấm áp của những tình bạn mà cô bé không thể có.
Khi chuông báo giờ học kết thúc, Mai nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường. Cô bé đi bộ về nhà với bước chân mệt mỏi, cảm thấy nỗi đau và sự mệt mỏi của cả ngày. Trở về nhà, Mai thường tìm cách né tránh cha mẹ, và nếu họ hỏi về ngày học, cô bé chỉ đơn giản trả lời rằng mọi thứ đều ổn, dù thực sự không phải vậy.
Mai cảm thấy mình đang sống trong một vòng xoáy không bao giờ kết thúc: đến trường để trốn khỏi những cơn bão trong gia đình, rồi trở về để tiếp tục chịu đựng. Cuộc sống của cô bé dường như là một chuỗi các ngày dài đầy nỗi đau và sự cô đơn, mà không có ai để chia sẻ hay hiểu được nỗi khổ của mình.
Với từng bước chân trên con đường trở về nhà, Mai âm thầm cầu nguyện cho một ngày mà cô có thể sống trong bình yên, không phải chịu đựng sự tức giận và bạo lực. Nhưng cho đến lúc đó, cô bé phải tiếp tục sống qua ngày, kiên nhẫn và cố gắng giữ cho bản thân không bị gục ngã trước những khó khăn và nỗi đau.
Một đêm mưa, tiếng mưa rơi rào rạt trên mái nhà, tạo nên một bản giao hưởng lách cách đầy xao động. Mai nằm co rúm trên giường, ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chỉ đủ để làm sáng lên những góc tối trong phòng. Cô bé không thể ngủ, không thể yên lòng khi âm thanh của cơn mưa và những tiếng cãi vã từ căn phòng bên cạnh hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảm giác hỗn loạn không thể tả.
Cô bé cuộn tròn trong chăn, cố gắng làm cho mình nhỏ bé và ít gây chú ý nhất có thể. Trong khi cơn mưa gõ nhịp đều đặn trên mái nhà, Mai cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa hai thế giới: thế giới của sự yên bình bên ngoài và thế giới hỗn loạn bên trong ngôi nhà.
Trong giấc mơ, Mai thấy mình đi bộ qua một cánh đồng xanh mướt, nơi mặt trời chiếu sáng rực rỡ và không khí trong lành. Cô bé bước đi giữa những bông hoa đầy màu sắc, và cảm giác ấm áp và an toàn bao trùm lấy cô. Trước mặt Mai, có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, với một người mẹ hiền lành đang đứng chờ đợi cô.
Người mẹ trong giấc mơ ôm Mai vào lòng, và những cảm giác đau đớn và cô đơn dường như biến mất. Được âu yếm và yêu thương như thế, Mai cảm thấy như mình đã tìm thấy một nơi bình yên và an toàn, nơi mà cô có thể quên đi tất cả những nỗi đau và sự tức giận trong gia đình mình.
Khi Mai tỉnh dậy, cô thấy mình vẫn nằm trong phòng tối tăm, nơi âm thanh của cơn mưa và tiếng cãi vã vẫn đang vang vọng. Cô bé cảm thấy nỗi thất vọng và sự tội nghiệp lấn át. Giấc mơ đã cho Mai một cảm giác về sự yêu thương mà cô khao khát, nhưng thực tại vẫn tiếp tục dày vò cô.
Mai cố gắng tự làm dịu mình bằng cách nhớ lại hình ảnh của người mẹ trong giấc mơ, để giữ cho cảm giác ấm áp đó sống động trong tâm trí mình. Cô bé nhẹ nhàng đưa tay lên gối, làm một động tác như ôm lấy chính mình, hy vọng rằng điều này có thể mang lại cho cô một chút sự an ủi. Tuy nhiên, không có gì có thể xóa tan sự thực rằng Mai đang sống trong một môi trường đầy bạo lực và căng thẳng.
Cô bé cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão, và sự an toàn chỉ là một giấc mơ xa vời. Những tiếng cãi vã vẫn tiếp tục bên ngoài, không hề giảm bớt. Mai cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé trôi dạt giữa những con sóng, không biết khi nào sẽ có một bến bờ bình yên để cập bến.
Cô bé nín thở, cố gắng không để tiếng động làm phiền cha mẹ trong khi họ đang tiếp tục cuộc cãi vã. Nhưng dường như mỗi lần tiếng mưa rơi mạnh hơn, thì những tiếng cãi vã và la hét cũng trở nên dữ dội hơn. Mai cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.
Cuối cùng, khi mọi thứ dần lắng xuống và cơn mưa bắt đầu nhẹ dần, Mai cảm thấy mình như bị bỏ lại trong một không gian tĩnh lặng đầy nỗi cô đơn. Cô bé nằm yên lặng, nhìn lên trần nhà, và hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ có thể tìm thấy sự bình yên và an toàn mà cô khao khát.
Những giấc mơ có thể là cách duy nhất mà Mai có thể tìm thấy một chút sự an ủi trong cuộc sống hiện tại. Cô bé tiếp tục sống qua những đêm dài với sự hy vọng rằng một ngày nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực, và nỗi đau của cô sẽ được chữa lành. Trong khi chờ đợi điều đó, Mai tiếp tục đối mặt với những thách thức hàng ngày với sự kiên nhẫn và sức mạnh mà cô không hề nhận ra mình có.