Mỗi đêm, khi ánh trăng mờ ảo ló dạng qua cửa sổ, tiếng cãi vã và la hét từ căn phòng bên cạnh lại vang vọng trong không gian yên tĩnh của căn nhà. Bé Mai nằm co ro trên giường, vùi đầu vào gối để che chắn những âm thanh rách rưới của cha mẹ. Cô bé mới lên bảy, nhưng dường như đã nghe đủ mọi từ ngữ cay độc và những âm thanh của sự tức giận.
Cha mẹ Mai không bao giờ ngừng cãi cọ. Họ nói về những chuyện nhỏ nhặt, rồi dần dần lên đến những vấn đề lớn hơn mà Mai không bao giờ hiểu hết. Nhưng cô bé biết một điều: mỗi khi cãi nhau, mọi chuyện đều kết thúc bằng những cú đánh vào người cô.
Cha Mai thường gầm gừ, âm thanh của sự tức giận vang lên như tiếng sấm. Mẹ Mai, với giọng nói chua chát, luôn phản kháng lại, khiến cuộc tranh cãi trở nên dữ dội hơn. Những tiếng va đập của đồ đạc, tiếng la hét chói tai, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn. Mai đã học cách làm cho mình trở nên nhỏ bé hơn, hầu như không dám thở mạnh, không dám làm gì để cha mẹ chú ý.
Khi cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, cha Mai thường rời khỏi phòng với vẻ mặt đầy giận dữ, còn mẹ Mai thường mệt mỏi và rơi nước mắt. Trong những lúc ấy, Mai phải đối mặt với những cú đập bất ngờ. Những cái tát, những cú đẩy không bao giờ lành lặn. Mai đã học cách chịu đựng, không dám lên tiếng, chỉ co rúm lại như một con thỏ sợ hãi.
Đêm nay, như thường lệ, Mai nằm im lặng, mắt nhắm chặt, cố gắng không nghĩ đến những lời lẽ tàn nhẫn và những cú đánh. Nhưng trong lòng cô bé, có một nỗi đau thầm lặng, ngày càng lớn dần. Cô không hiểu vì sao cha mẹ lại đối xử với mình như vậy. Cô không hiểu vì sao mỗi lần họ cãi nhau, cô lại phải gánh chịu hậu quả.
Mai không biết rằng những âm thanh xung quanh mình là một phần của cuộc sống gia đình, mà là một chuỗi các cuộc chiến tranh mà cô không bao giờ có thể tham gia. Cô bé chỉ biết rằng mỗi lần như vậy, cô cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài lề, như một người khách không mong muốn trong chính ngôi nhà của mình.
Giấc ngủ của Mai không bao giờ sâu. Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trốn trong một khu rừng tối tăm, và phía sau là những tiếng bước chân ngày càng gần. Mỗi lần tỉnh dậy, Mai thấy mình đẫm mồ hôi, và nỗi sợ hãi cứ vây quanh cô như một cái vòng bất tận. Mỗi lần cô cố gắng an ủi bản thân rằng những cơn ác mộng chỉ là giấc mơ, thực tại vẫn tiếp tục dày vò cô, nhắc nhở cô rằng những cơn bão trong gia đình chưa bao giờ thật sự ngừng lại.
Những tiếng cãi vã và la hét vẫn tiếp tục, không có dấu hiệu giảm bớt. Mai cảm thấy mình như một kẻ tội nghiệp, bất lực trong cuộc chiến không thuộc về mình. Những đêm dài là khoảng thời gian mà cô bé phải vật lộn với nỗi đau và sự cô đơn, đợi chờ một ngày mà tình hình có thể thay đổi, một ngày mà cô có thể tìm thấy sự bình yên trong chính ngôi nhà của mình.
Và trong bóng tối của đêm khuya, Mai âm thầm cầu nguyện cho một ngày mai tốt đẹp hơn, nơi mà cô không phải chịu đựng sự tức giận và bạo lực nữa. Cô bé tiếp tục nằm im lặng, cố gắng để không phải nghĩ đến nỗi đau mà mình đang phải gánh chịu, và hy vọng rằng ánh sáng của ngày mai sẽ mang đến một tia hy vọng mới trong cuộc sống của mình.
Mai thức dậy trước ánh sáng mặt trời, khi căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối và yên tĩnh. Cô bé lặng lẽ rời khỏi giường, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ rằng sự ồn ào có thể đánh thức cha mẹ và dẫn đến những cơn thịnh nộ không mong muốn. Trong nhà bếp, Mai chuẩn bị bữa sáng cho chính mình, cố gắng làm mọi việc thật nhanh và nhẹ nhàng.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, Mai nhận thấy mình vẫn còn thời gian. Cô bé vội vàng ăn một miếng bánh mỳ và uống một cốc sữa, rồi thu dọn ba lô để đến trường. Mai luôn chọn những bộ quần áo đơn giản, không màu mè, để không thu hút sự chú ý của cha mẹ. Cô bé muốn tránh mọi rắc rối và không muốn làm phiền họ với sự hiện diện của mình.
Khi Mai ra khỏi nhà, cô bé hít một hơi thật sâu để tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng. Đối với Mai, những phút giây này là những khoảnh khắc hiếm hoi để cảm nhận sự tự do và bình yên, dù là trong thời gian ngắn ngủi. Cô bé đi bộ đến trường, đôi mắt sáng lên khi thấy những đứa trẻ khác cùng độ tuổi đang vui vẻ trò chuyện và chơi đùa.
Tại trường, Mai luôn ngồi một mình, tách biệt khỏi các bạn khác. Cô bé không tham gia vào những trò chơi nhóm hay các hoạt động tập thể. Mai cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, không có ai thật sự hiểu mình hay chia sẻ nỗi đau của mình. Cô bé thường ngồi lặng lẽ trong lớp, chăm chú nghe giảng và làm bài tập với sự chăm chỉ, hy vọng rằng thành tích học tập có thể giúp cô bé cảm thấy mình có giá trị hơn trong mắt cha mẹ.