Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

4:49 chiều – 31/07/2025

Sáng hôm sau, Mai lại bắt đầu một ngày mới như bao ngày khác, trong khi những vết thương trong tâm hồn vẫn chưa lành. Cô bé dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ một cách nhanh chóng để đến trường. Đối với Mai, trường học không chỉ là nơi học tập mà còn là một nơi tạm lánh khỏi những xung đột và đau khổ ở nhà.

Tại lớp học, Mai luôn chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài và hoàn thành bài tập một cách xuất sắc. Sự tập trung vào việc học là cách duy nhất để cô bé có thể tạm thời quên đi nỗi đau và sự căng thẳng mà cô phải chịu đựng hàng ngày. Những bài tập và môn học trở thành nơi mà Mai có thể tìm thấy sự yên bình và cảm giác đạt được thành tựu.

Mai ngồi ở góc lớp, gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào và mang lại một chút ấm áp. Cô bé thường mơ mộng về những ngày mai tươi sáng, khi mà sự đau khổ và căng thẳng không còn là phần của cuộc sống hàng ngày. Những giấc mơ này trở thành một phần không thể thiếu trong tâm trí Mai, giúp cô bé duy trì hy vọng và sự kiên trì.

Nhưng không phải lúc nào Mai cũng có thể giữ được sự bình tĩnh. Một ngày nọ, trong giờ ra chơi, cô bé bị một nhóm bạn cùng lớp chế giễu vì vẻ ngoài đơn giản và vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã. Những lời nói của các bạn khiến Mai cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng, càng thêm sâu sắc nỗi cô đơn và sự tự ti.

Mai cố gắng không để những lời nói này làm tổn thương mình. Cô bé tìm một góc yên tĩnh trong sân trường và ngồi xuống, tựa lưng vào tường, để tránh xa sự chú ý của những người khác. Trong khi các bạn khác vui đùa, Mai cảm thấy như mình đang đứng ngoài cuộc, không thể hòa nhập vào thế giới vui vẻ của họ.

Khi chuông reo báo hết giờ ra chơi, Mai trở lại lớp học với vẻ mặt buồn bã. Dù cô bé cố gắng che giấu nỗi đau, nhưng đôi mắt đỏ và khuôn mặt mệt mỏi không thể che giấu được sự đau khổ bên trong. Cô bé không dám chia sẻ cảm xúc của mình với bất kỳ ai, vì sợ rằng sự yếu đuối của mình sẽ bị người khác lợi dụng hoặc chế giễu.

Ngày qua ngày, Mai tiếp tục kiên trì với việc học, dù nỗi đau và sự cô đơn luôn hiện diện trong cuộc sống của cô. Cô bé không còn nhiều niềm tin vào việc có thể thay đổi tình hình tại nhà, nhưng việc học trở thành một nguồn động viên nhỏ bé, giúp cô bé có thể cảm nhận được sự tự hào về bản thân.

Khi trở về nhà, Mai lại phải đối mặt với những âm thanh ồn ào và sự căng thẳng. Cô bé dần quen với việc phải chịu đựng những cuộc cãi vã không ngừng và những cú đánh không đáng có. Cô bé cảm thấy mình như một cỗ máy không có cảm xúc, chỉ biết sống qua từng ngày với hy vọng rằng một ngày nào đó, cuộc sống của cô sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Những lúc như vậy, Mai tìm cách làm cho mình quên đi nỗi đau bằng cách tập trung vào việc học và những giấc mơ về tương lai. Cô bé biết rằng dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, sự kiên trì và nỗ lực sẽ giúp cô vượt qua được những thử thách và tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường.

Trong khi đó, dù tình hình tại nhà vẫn không có dấu hiệu thay đổi, Mai vẫn giữ vững niềm tin vào những điều tốt đẹp hơn. Cô bé biết rằng mỗi bước đi và mỗi nỗ lực đều có giá trị, và những giấc mơ về một cuộc sống hạnh phúc sẽ là động lực để cô tiếp tục đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống.

Vào một buổi tối, sau một ngày học mệt mỏi và những cuộc cãi vã ở nhà, Mai cảm thấy cần phải giải tỏa tâm trạng của mình. Cô bé lên phòng, đóng cửa lại và lấy ra một quyển sổ nhỏ mà cô giữ bí mật dưới gối. Quyển sổ này chứa đựng những cảm xúc và suy nghĩ mà Mai không dám chia sẻ với bất kỳ ai.

Mai mở quyển sổ và bắt đầu viết, những chữ cái hiện ra dưới ánh đèn mờ như một cách để xả bớt những cảm xúc tắc nghẽn. Cô bé viết về nỗi đau, sự cô đơn và sự bất lực mà cô cảm nhận được trong cuộc sống hàng ngày. Những câu chữ hiện lên như những lời thì thầm từ sâu thẳm trong tâm hồn, là cách để Mai đối diện với sự thật mà cô không thể thay đổi.

“Chắc chắn là không ai hiểu mình,” Mai viết. “Mẹ luôn nói rằng tôi không làm gì đúng, và cha thì không bao giờ quan tâm. Tôi cảm thấy như mình không thuộc về nơi này.”

Mai viết những dòng chữ này với một nỗi đau sâu sắc. Mỗi từ, mỗi câu đều phản ánh sự thất vọng và sự thiếu thốn tình cảm mà cô bé cảm thấy hàng ngày. Những bức thư chưa gửi này trở thành nơi duy nhất mà Mai có thể bày tỏ nỗi lòng mà không sợ bị phán xét hay tổn thương.

Một hôm, khi Mai đang viết, mẹ cô bước vào phòng mà không gõ cửa. Mai vội vàng đóng quyển sổ lại, cố gắng giấu đi những gì mình đã viết. Mẹ cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô bé và hỏi với giọng nghi ngờ, “Sao con lại ngồi một mình trong này? Có chuyện gì không ổn không?”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00