Trời rạng đông.
Sương giăng bạc trắng rừng thông ở phía Tây kinh thành Thiên Phúc. Giữa những lối mòn phủ đầy cỏ dại, có một con đường gạch xưa dẫn đến một nơi người dân gọi bằng cái tên đơn giản nhưng lạnh lẽo: Thập Lăng nghĩa địa cũ của phủ Thiên Phúc, nơi những người từng phạm tội nặng nhưng không bị xử trảm được chôn thầm không bia mộ.
Chẳng ai tới đó, trừ người mang oán hận.
Phan Chiêu đứng trước một nấm mộ nhỏ phủ đầy địa y, không khắc tên. Nhưng tay chàng run run như thể đã đọc được từng con chữ vô hình.
Quỳnh Nhi không hỏi gì. Nàng chỉ đứng phía sau, lặng lẽ nhìn dáng lưng cao gầy của người mình yêu. Đã hai ngày họ đi xuyên rừng, né trạm canh, đổi ngựa ba lần, để về tới nơi này.
“Đây là nơi chàng từng thề?” nàng hỏi khẽ, giọng mềm như sương sớm.
Phan Chiêu gật đầu. Bàn tay chàng khẽ đặt lên mảnh gỗ vỡ nát cắm bên mộ. Trên đó có một chữ bị mờ: Tịnh.
“Năm mười lăm tuổi, ta phát hiện cha ta không chết trong một vụ mưu phản như triều đình tuyên bố. Ông bị hạ độc trước khi bị điều tới vùng Đông Thành mà kẻ đầu độc… là một người trong nhóm Tam Tàng.”
“Tam Tàng?” Quỳnh Nhi chau mày. “Chẳng phải đó là tổ chức giám sát bí mật được Hoàng đế tiền triều lập ra sao?”
“Phải, và cũng là tổ chức khiến mẹ ta phát điên.” Giọng chàng trầm xuống.
“Ta từng quỳ ở đây, dưới mộ cha, thề rằng sẽ tìm ra toàn bộ sự thật. Dù phải đạp lên máu của chính mình.”
Một cơn gió lạnh thổi qua. Quỳnh Nhi bước đến gần, nắm lấy bàn tay Phan Chiêu. Tay chàng lạnh buốt. Trong giây phút đó, nàng không còn thấy Phan Chiêu là một vị đại nhân lẫm liệt giữa triều, mà chỉ là một đứa con trai lạc lõng, đơn độc, vẫn ôm nỗi đau cha mẹ từ tuổi thơ.
Nàng siết tay chàng:
“Vậy thì để muội đi cùng chàng. Dù lửa cháy, dù nước cuốn, Quỳnh Nhi cũng không buông tay.”
Chàng nhìn nàng, trong ánh mắt dường như có thứ gì long lanh, nhưng không rơi xuống.
Ở phía xa nghĩa địa, một người mặc áo choàng đen nấp sau bức tượng đá gãy. Triệu Vân Khê.
Nàng đã đến từ trước, nhưng không bước ra. Chỉ đứng nhìn hai người họ, như thể đang tự trừng phạt mình bằng hình ảnh ấy.
Nàng biết ngôi mộ đó. Chính nàng từng đặt tay chôn nó.
Bởi vì, năm đó, kẻ được lệnh đầu độc Phan Tịnh chính là nàng.
Trời dần sáng.
Phan Chiêu và Quỳnh Nhi rời khỏi Thập Lăng.
Triệu Vân Khê bước ra từ chỗ nấp, tiến đến ngôi mộ, quỳ xuống.
Nàng lấy từ trong áo một phong thư cũ kỹ, gói bằng sáp nến, ghi đề hai chữ: “Phan Chiêu”. Đó là thứ nàng giữ suốt mười năm, chưa từng dám gửi.
Tay nàng run rẩy đặt thư lên tảng đá.
“Tha lỗi cho ta, nếu có thể…”
Nàng cúi đầu thật sâu. Và khi ngẩng lên, khuôn mặt vốn sắc lạnh ấy đã nhuốm lệ.
“Còn nếu không, ta sẽ để chính tay chàng giết ta.”
Đêm ấy, trong điện Thái Hòa, Lâm Thiên Hạo Phụ chính đại thần mở một mật chiếu đặc biệt từ Hoàng thượng. Trong ánh đèn vàng úa, ông ta lẩm nhẩm đọc từng dòng:
“Phan Chiêu có dấu hiệu khởi binh. Điều tra mọi hành tung. Nếu cần, khử trừ.”
Trên con đường dẫn ra khỏi Thập Lăng, Phan Chiêu khẽ dừng chân, nhìn về rừng thông phía sau.
Chàng cảm thấy có gì đó vừa rời đi.
Lặng lẽ. Như một chiếc bóng của chính quá khứ.
Giữa lòng kinh thành Thiên Phúc, tại phủ quan Nội các nơi cất giữ những mật chiếu, thư tay và ghi chép cơ mật một cơn sóng ngầm đang dâng lên âm ỉ.
Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ phía sau thư viện chính, một nữ thư lại âm thầm mở khóa hòm gỗ được niêm bằng sáp triều đình. Gương mặt nàng tái nhợt, tay run như cầm phải rắn độc. Bởi trong tay nàng, là một phong thư viết bằng máu, phong kín bằng ấn Tam Tàng đã mờ.
Trên đó ghi vỏn vẹn mấy dòng:
“Phan Tịnh không chết bởi phản nghịch.
Kẻ hạ độc, chính là người trong phủ Thái úy.
Lệnh được ký bởi…”
Nét chữ cuối bị máu thấm nhòa, loang ra thành hình một đóa hoa trắng.
Nữ thư lại tên là Diễm Hương đã làm việc ở đây hơn mười năm. Nàng chưa từng thấy thứ gì khiến cả tay và tim cùng lúc lạnh ngắt như thế.
Cùng lúc đó, Phan Chiêu và Quỳnh Nhi vừa trở lại Thiên Phúc qua lối cổng sau Lục Dương. Cả hai cải trang thành dân buôn thuốc Bắc. Gió đêm mát rượi nhưng lòng người nóng như nung.
Quỳnh Nhi không nói nhiều. Sau chuyện ở Thập Lăng, nàng hiểu: từ nay trở đi, đường về không còn nữa. Cả nàng và chàng như hai mảnh lụa trắng đã bị nhuộm một vệt máu không thể gột rửa.
“Chúng ta đi đâu trước?” nàng hỏi.
“Tới gặp Triệu Vân Khê.”
Phan Chiêu đáp gọn. Dù không nói rõ lý do, nhưng nàng biết chàng đã cảm nhận được điều gì. Có thể là hơi thở ai đó trong rừng. Có thể là linh cảm của một đứa trẻ từng sống giữa bóng tối.
Còn Vân Khê, nàng đang ngồi trước gương, tự tay vấn tóc.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng mặc lại y phục màu trắng tang phục của nội giám loại áo chỉ dùng khi phụng tang Hoàng thất. Trên bàn, lá thư nàng để lại bên mộ đã không còn. Nàng đã lấy lại. Để đưa tận tay Phan Chiêu.
Ánh trăng rơi vào mắt nàng, chiếu lên ánh lệ chưa kịp khô.
“Nếu hôm nay ta chết… thì mọi thứ sẽ được trả.”