Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

4:17 chiều – 29/07/2025

Bên ngoài, tiếng vó ngựa dồn dập. Một nhóm binh lính không mang huy hiệu chính quy xông vào cổng hậu của phủ Triệu.

Kẻ cầm đầu là thuộc hạ của Lâm Thiên Hạo  Phụ chính đại thần. Hắn quát lớn:

 “Lục soát phủ Triệu! Tội danh phản nghịch cấu kết ngoại bang!”

Gia nhân chạy tán loạn. Nhưng Triệu Vân Khê đã kịp ném một vật ra khỏi cửa sổ phòng  một ống trúc nhỏ buộc dây đỏ. Thứ bên trong: bản sao huyết thư.

Và người đón lấy nó, trong bóng tối, không ai khác chính là Quỳnh Nhi.

Phan Chiêu không tới kịp cứu Vân Khê. Khi chàng đột nhập phủ, nàng đã bị bắt đi, để lại chỉ một dòng máu mỏng trên thềm đá trắng.

Máu thấm vào vạt áo trắng nàng mặc  khiến đóa hoa thêu nơi ngực trái rực đỏ như lửa.

Đêm đó, Quỳnh Nhi mở ống trúc trong ngôi miếu hoang gần sông Nguyệt. Dưới ánh đèn dầu, nàng đọc dòng huyết thư.

Đôi môi nàng mấp máy:

 “…Lệnh được ký bởi… Lâm Thiên Hạo.”

Cùng lúc, trong đại điện, Lâm Thiên Hạo đang viết mật chiếu khẩn gửi tới một đội sát thủ từng giải tán mười năm trước: Lôi Ảnh  những kẻ từng xóa sạch dấu vết vụ án Phan Tịnh.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như thép:

 “Phan Chiêu… sắp biết rồi.”

Ở một nơi khác, trong hầm rượu cũ bỏ hoang, một người đàn ông mù mặc áo vải thô đang lần tay chạm vào từng chiếc bình. Mỗi chiếc được đánh số bằng vết cắt.

Bình số 17  hắn dừng lại  mở nắp, rút ra một cuộn vải tẩm dầu: sổ đen của Tam Tàng.

Và gã thì thầm:

 “Tới lúc rồi, Tịnh lão gia…”

Trong căn hầm rượu dưới đất thuộc khu vực cấm địa của Hoàng cung cũ  nơi từng là mật thất của các hoạn quan đời trước  người đàn ông mù vẫn ngồi giữa ánh đèn dầu leo lét, tay lần từng dòng chữ chạm nổi trên cuộn vải tẩm dầu dày cộm. Đó là bản ghi của Tam Tàng, viết bằng loại mực đặc biệt chỉ hiện rõ khi hơ qua lửa.

Hắn tên là Kính Nhãn, biệt hiệu “Thầy Dò Mù”. Ngày xưa từng là quan chép sớ ngầm cho Nội các. Bị chọc mù mắt sau khi từ chối sửa một bản chiếu theo ý Lâm Thiên Hạo.

“Người đời nghĩ Tam Tàng chỉ là chốn lưu trữ. Nhưng nó chính là mạch huyết đen của triều đình,”  hắn thì thào, tay run lên khi chạm đến một phần bị cháy xém  “và đây… chính là nơi tên Phan Tịnh bị gạch tên.”

Dòng ghi chú được khắc chìm bằng mực than, vẫn còn rõ:

 “Phan Tịnh  Thị vệ Thập Nhị Lâu.

Tội danh: Không tuân mật lệnh.

Hình phạt: Trảm lập tức.

Ngày thi hành: mười sáu tháng tư năm Khánh Lân thứ mười chín.”

Hắn khẽ gằn giọng:

 “Nhưng người ký lệnh… không phải hoàng thượng. Mà là… Phụ chính Lâm Thiên Hạo.”

Phía sau tấm ghi chép, có một dấu niêm phong mờ  bị lột một phần, để lộ những chữ nhỏ hơn:

 “Thủ bút của Cố Thái hậu  đã bị niêm kín.”

Ở một nơi khác, trong một căn nhà nhỏ sát bờ kênh Bạch Hà, Quỳnh Nhi ngồi trước ngọn đèn lửa, chăm chú hơ từng tờ tài liệu mà nàng cùng Phan Chiêu gom được suốt hai tháng qua. Lửa bắt đầu làm hiện lên những ký hiệu ẩn giấu  từng dòng từng chữ hiện ra như bóng ma trỗi dậy.

 “Hắn không chỉ hãm hại Phan Tịnh…”  nàng thì thầm  “hắn còn dùng cái chết đó để diệt luôn ba phân nhánh trong Thập Nhị Lâu.”

Tờ giấy ghi tên hàng loạt kẻ bị “mất tích” sau cái chết của Phan Tịnh, tất cả đều từng là cánh tay phải trong các cơ mật phòng. Một mạng đổi mười hai. Máu đã chảy từ lâu, chỉ còn chưa thành tiếng.

Đêm ấy, Phan Chiêu tới gặp Kính Nhãn.

Ánh đèn mờ trong hầm phản chiếu vào vết sẹo sâu kéo dài từ trán tới gò má Kính Nhãn. Hắn chạm vào mặt chàng, như thể mường tượng ra khuôn hình quen thuộc.

 “Ngươi… đúng là con trai của ông ấy.”

 “Ông biết cha ta bị hại?”  Phan Chiêu hỏi, giọng trầm.

 “Không chỉ biết… ta còn giữ được chứng cứ cuối cùng. Chứng cứ khiến cả triều đình run rẩy.”

Hắn rút ra một mảnh giấy cuộn tròn trong vỏ ngà voi. Trên đó là thư tay của Cố Thái hậu, người từng nắm triều chính khi Hoàng đế còn nhỏ.

 “Ta chưa từng hạ lệnh giết Phan Tịnh.

Chính Lâm Thiên Hạo đã nhân danh ta, qua tay Ngự sử Viên Lăng, viết chiếu giả.

Hắn muốn bịt miệng tất cả những ai biết chuyện Vũ Thần Lộ…”

Chữ cuối cùng vẫn còn nét run:

 “Nếu ngươi đọc được dòng này, thì kẻ kế tiếp sẽ chết… là ngươi.”

Phan Chiêu siết chặt mảnh thư, mắt không chớp. Trong đầu chàng, ký ức năm xưa ùa về. Tiếng gào thét. Tiếng cửa sắt đóng lại. Mùi máu tươi. Và gương mặt của mẹ  bị bắn ra khỏi kiệu giữa đám đông.

Chàng thì thầm:

 “Vũ Thần Lộ… là gì?”

Ở hậu dinh Phụ chính đại nhân, Lâm Thiên Hạo ngồi trên ghế cao, tay vuốt cằm, ánh mắt lạnh băng như bầu trời trước cơn giông.

Trước mặt hắn là bức họa vẽ bằng mực đen: bản đồ mật tuyến Vũ Thần Lộ  một con đường ngầm nối từ Thiên Phúc tới ngoại quốc  nơi hắn bán tin, đổi lấy binh khí và quyền lực.

 “Còn một người duy nhất biết bí mật này…”  hắn nói khẽ  “Vân Khê. Con bé phải chết trước rằm.”

Quỳnh Nhi và Phan Chiêu đứng trước vách đá phía sau chùa Cô Phong  nơi gió thổi qua khe đá nghe như tiếng than khóc. Họ vừa tìm được dấu khắc của Thập Nhị Lâu cũ, chứng cứ cho thấy phủ Thiên Hạo từng là điểm giao dịch của các mật sứ.

Phan Chiêu đặt tay lên đá, nói:

 “Tất cả sẽ kết thúc. Nhưng ta sợ… nó sẽ kết thúc bằng máu.”

Quỳnh Nhi nhìn chàng, mắt đỏ hoe, nhưng kiên định:

 “Nếu cần máu để xóa máu. Em nguyện là người đầu tiên…”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00