Chương 11: Vân Đài Tuyết Phủ
Trời chạng vạng khi họ tới chân đèo Vân Đài. Đèo cao, gió buốt như dao lướt qua cổ áo. Mỗi bước chân lún vào tuyết là một lần bàn chân rớm máu, nhưng không ai lên tiếng than vãn.
Phan Chiêu giờ đây không còn sốt cao, nhưng thân thể vẫn rã rời. Áo chàng ướt sũng mồ hôi, hơi thở cạn dần theo từng bậc đá trơn trượt. Trình Quỳnh Nhi vẫn âm thầm dìu chàng, từng lần, từng nhịp, không than một câu, không dừng một bước.
Đèo Vân Đài là nơi từng làn gió cũng mang hồn người xưa. Tương truyền, nơi đây từng là chiến địa của mười vạn quân tan rã dưới tuyết, xương trắng vùi sâu trong đá. Những hồn ma chưa siêu thoát vẫn thì thầm mỗi khi màn đêm trùm xuống.
“Nàng có sợ không?” Phan Chiêu hỏi, giọng chàng khàn đặc.
“Chỉ sợ chàng ngã xuống… mà thiếp không đỡ kịp.” Nàng đáp khẽ.
Họ băng qua một đoạn dốc dựng đứng, nơi chỉ cần trượt một bước là sẽ rơi xuống vực sâu không đáy. Mây mù phủ kín đỉnh đèo, khiến người ta chẳng còn phân biệt được trời với đất.
Đêm đó, họ nghỉ chân trong một hang đá nhỏ, nửa mở nửa kín, gió luồn từ vách sau lùa ra phía trước như hơi thở của đất.
Quỳnh Nhi nhóm lửa bằng bó đuốc mang theo. Ánh lửa hắt lên tường đá, tạo ra những bóng người như đang cúi đầu thì thầm. Nàng không sợ, chỉ lặng lẽ quấn áo cho Phan Chiêu, đưa cho chàng túi nước ấm nàng đã ủ trong ngực áo.
“Thiếp từng nghĩ,” nàng nói, mắt nhìn ngọn lửa, “nếu một ngày phải chết đi, thì ít nhất cũng muốn chết khi còn được bên người mình yêu.”
Phan Chiêu khẽ cau mày. Dù đau yếu, chàng vẫn không thể chấp nhận lời nàng nói nhẹ như mây đó lại hàm chứa định mệnh nặng nề đến thế.
“Đừng nói như vậy,” chàng nắm tay nàng, bàn tay run nhẹ, “nàng sẽ không chết. Ta cũng vậy. Ta còn phải trả món nợ máu này. Còn phải cùng nàng trở về phủ Thiên Phúc, đứng giữa bao người mà nói lớn: Trình Quỳnh Nhi là người của ta.”
Nàng rưng rưng cười. Nụ cười không phải vì vui, mà vì trái tim nàng lần đầu được phép hy vọng.
Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi. Ánh nắng bàng bạc len qua từng kẽ lá khô. Vân Đài hiện lên như một bức họa thủy mặc non cao, mây vờn, và bóng người lặng lẽ.
Họ xuống dốc phía nam vào lúc quá ngọ, vừa vặn trước khi bão tuyết lại kéo đến. Dưới chân đèo, một xóm nhỏ tên Thạch Quang nằm khuất sau dãy rừng thông, nơi có người bạn cũ mà Phan Chiêu từng nói một ẩn sĩ họ Thôi, từng là đại phu của phủ Tả tướng, nay quy ẩn để tránh thị phi.
Thôi đại phu là người trầm mặc, râu tóc bạc phơ, ánh mắt như đã nhìn thấu cả nhân sinh. Ông không hỏi họ là ai, chỉ mỉm cười khi thấy dáng Phan Chiêu thất thểu bước vào.
“Kẻ giữ được người con gái ấy bên cạnh… không thể là kẻ vô dụng.” Ông nói, mắt nhìn sang Quỳnh Nhi đang quỳ bên đống lửa.
Ông chữa trị cho Phan Chiêu bằng thảo dược ngâm trong rượu long não, dùng ngân châm cắm vào các huyệt đạo để trục độc. Mỗi lần châm, Phan Chiêu run lên bần bật, nhưng không rên một tiếng.
Ba ngày sau, chàng có thể đứng dậy được, tuy chưa vững. Quỳnh Nhi thì ngày nào cũng giúp Thôi đại phu nhặt lá, nấu thuốc, làm bếp. Mái tóc nàng vấn cao, tay áo xắn đến khuỷu, mỗi động tác đều tỉ mỉ như một nàng dâu mới về nhà chồng.
Đêm thứ bảy, khi tuyết rơi trở lại, Thôi đại phu ngồi bên bếp lửa, hỏi Quỳnh Nhi:
“Cô nương có biết… bên kia dãy Vân Đài, triều đình đã treo đầu giải thưởng cho hai người không?”
Nàng gật đầu.
“Vậy vì sao còn đi cùng nhau?”
Nàng đáp, không do dự:
“Vì không thể sống nếu thiếu người ấy.”
Ông mỉm cười buồn.
“Rất giống chuyện năm xưa… Tả tướng từng có một người như thế.”
Ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt già nua, làm đôi mắt ông chợt ánh lên những tàn tro ký ức.