Chương 3: Bóng Hoa Dưới Gốc Gạo Già
Sau buổi gặp ở biệt quán Đông Hoa, chúng tôi trở về nhà trọ mà chẳng nói với nhau lời nào. Không phải vì sự im lặng lạnh lẽo, mà vì giữa tôi và Quỳnh Nhi, đã có một thứ im lặng thấu hiểu như nước thấm qua đất, lặng lẽ mà thâm sâu.
Tối ấy, khi trăng vừa mọc khỏi mái thành, tôi thấy nàng ngồi lặng trước hiên, tay lần từng sợi rơm đan thành chiếc chiếu nhỏ, ánh mắt dõi về phương Đông nơi biệt quán vẫn còn hắt ra một vệt sáng mơ hồ.
“Nhi, em nghĩ gì vậy?” tôi bước đến, ngồi cạnh, khe khẽ hỏi.
Nàng không đáp ngay. Một lúc sau, nàng mới buông tay khỏi sợi chiếu, nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu hun hút như giếng cổ:
“Chị Nhạn… Người như chàng, có thể thật lòng với một người như em không?”
Tôi thoáng khựng lại. Câu hỏi của nàng không phải chỉ là chuyện của một ngày, một giờ. Nó là khởi đầu của những điều mà đời con gái luôn sợ: mơ mộng.
Tôi biết nàng có học, có cốt cách, có cái đẹp thầm lặng mà người khác không chạm tới được. Nhưng Phan Chiêu là ai? Là người sống giữa kinh thành, giữa văn quan võ tướng, là con nhà danh giá. Còn Quỳnh Nhi chỉ là một cô gái làng chiếu, sinh ra giữa đồng gió, lớn lên bằng hạt cơm rang và giấc mơ gối chiếu…
Tôi nắm tay nàng:
“Người ta có thật lòng hay không, không ở nơi miệng nói. Em sẽ biết, bằng lòng mình.”
Nàng mỉm cười, nụ cười rất nhẹ. Nhưng tôi thấy trong ánh cười ấy là một cơn bão âm thầm đang dậy sóng.
Hôm sau, trời nổi gió. Gió mùa từ thượng nguồn tràn về khiến chợ vắng người, hàng chiếu bán không bao nhiêu. Chúng tôi đành ghé tạm một quán nước nhỏ ở góc phố, định chờ qua buổi trưa rồi mới trở lại.
Vừa đặt gánh xuống, đã thấy bóng một người quen quen đi ngang. Dáng cao gầy, áo trường sam xanh ngọc, tóc búi đơn giản mà khí chất toát lên từ từng cử động.
Không nhầm vào đâu được là Phan Chiêu.
Chàng đang đi cùng một người nữa, là bạn hay đồng liêu thì tôi không rõ. Họ dừng chân trước một quán trà, cách chúng tôi chỉ vài bước. Mắt chàng lướt qua khắp phố rồi dừng lại ở chỗ Quỳnh Nhi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập trong lồng ngực. Dù nàng vẫn cúi mặt, giả vờ như đang buộc dây gánh, nhưng đôi tai đã đỏ bừng lên như hoa thắm.
Phan Chiêu không bước tới ngay. Chàng đứng im giây lát, rồi khẽ cúi đầu chào từ xa một cái chào đúng mực, vừa đủ lễ, vừa đủ tình.
Tôi thấy môi Quỳnh Nhi khẽ mím. Rồi nàng ngẩng lên đáp lại bằng một cái gật đầu rất nhẹ. Nhưng trong giây phút đó, cả con phố như ngừng thở.
Chiều hôm ấy, chúng tôi quay về làng. Trời mưa lâm thâm, đất đỏ bám vào gót chân, những bờ tre bên đường nghiêng mình tiễn bước.
Làng Vân Duyên hiện ra sau rặng núi, mùi rơm ẩm quyện mùi khói bếp. Mẹ tôi đang hong chiếu trước sân, thấy hai đứa về liền chạy ra đỡ gánh. Mắt mẹ nhìn qua mặt Quỳnh Nhi, hơi sững lại.
“Nhi à, mắt con sao đỏ thế?”
Quỳnh Nhi vội quay đi, cười gượng:
“Do bụi đường thôi thím.”
Nhưng tôi biết không phải bụi đường, mà là bụi tình. Tình yêu, như tro bếp, bám rất lâu trong tim người.
Tối ấy, khi tôi đang chuẩn bị rơm khô cho mẹ, thì nghe tiếng chân rất khẽ đi về phía cuối làng. Tôi biết nàng lại đi ra gốc gạo già. Đó là nơi mỗi khi buồn, Quỳnh Nhi thường đến ngồi một mình, nhìn trăng, viết thơ, hoặc đơn giản là thở dài với gió.
Tôi bước theo.
Từ xa, dưới ánh trăng đục như sữa loãng, dáng nàng hiện ra giữa rễ cây xù xì. Tay nàng ôm quyển tập cũ, mấy dòng thơ dang dở viết bằng mực tím run run nơi trang cuối.
Tôi đến bên nàng, không nói gì. Chỉ ngồi xuống cạnh, để nghe nàng thở, nghe tim nàng nói.
Một lúc sau, nàng cất tiếng thật khẽ:
“Em không dám mơ gì cao xa, chị Nhạn. Nhưng nếu lòng người ấy là thật, em… nguyện giữ lòng mình không đổi.”
Tôi siết nhẹ vai nàng, gió từ ruộng lúa đưa lên lạnh buốt:
“Nếu thật lòng, thì cho dù em có ở cuối bãi sông, người ấy cũng sẽ tìm được em thôi.”
Nàng cười. Lần này là một nụ cười thật sự không e ngại, không giấu giếm. Trên gốc gạo già, bóng hai người con gái lặng lẽ in xuống đất như hai cánh hoa rơi lạc giữa mùa trăng rụng.
Và tôi biết, kể từ giây phút ấy Trình Quỳnh Nhi đã bước vào cuộc đời không còn có thể quay đầu. Duyên phận đã gieo hạt. Giờ chỉ còn chờ bão nổi hay hoa nở…