Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Quỳnh nhi Chương 2: Đêm Kinh Thành và Ánh Nhìn Không Tắt

Chương 2: Đêm Kinh Thành và Ánh Nhìn Không Tắt

3:36 chiều – 29/07/2025

Từ chợ Thăng Hoa về đến trung tâm kinh thành mất một quãng đường dài, nhưng do gánh chiếu còn nguyên, tôi và Quỳnh Nhi không thể về làng tay không. Chúng tôi quyết định sẽ nán lại thêm một ngày để bán cho hết số hàng, chứ quay về với đôi vai trĩu nặng như thế, cha mẹ ắt sẽ buồn lòng.

Trời đổ tối rất nhanh. Những tia nắng cuối cùng bị nuốt chửng bởi mái ngói chồng lên mái ngói, những con phố cũ của Thăng Long hiện ra lặng lẽ dưới ánh đèn dầu lập lòe. Phía xa, tường thành phủ ánh hoàng hôn tím sẫm, loang lổ những chiếc bóng dài như hình nhân lẩn khuất sau vạt tường.

Tiếng xe ngựa xa dần. Tôi quay lại, vẫn còn thấy nét thất thần trong ánh mắt Quỳnh Nhi. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi bên tôi, hai vai vẫn còn đượm ánh chiều hoang.

 “Nhi, em không sao chứ?”  tôi hỏi khẽ, giọng rụt rè.

Nàng mím môi, ngập ngừng một lát rồi đáp, rất khẽ, như thể chỉ nói với chính mình:

 “Chị Nhạn, ánh mắt của người ấy… khiến tim em không yên.”

Tôi thoáng giật mình. Bao năm sống bên Quỳnh Nhi, chưa khi nào tôi thấy nàng xao động như lúc này. Nàng từng từ chối biết bao người, từ học trò mới đỗ tú tài đến cả phú hộ ngỏ lời cưới xin. Vậy mà hôm nay, chỉ một khoảnh khắc chạm mắt  ánh mắt ấy lại khiến nàng rối lòng.

Chúng tôi lững thững men theo phố cổ, hy vọng tìm một quán trọ giá rẻ. Nhưng Kinh thành vốn đắt đỏ, nhà trọ nào cũng kêu đã kín phòng. Phải đến khi qua phố Hàng Gỗ, nơi gần bờ Đông sông Tô, chúng tôi mới trông thấy một căn nhà trọ thấp bé, lợp lá cọ, phía trước treo một chiếc lồng đèn đơn sơ in chữ mờ mịt: “Túy Lâm”.

Bà chủ trọ là một người đàn bà trung niên với dáng người đẫy đà và gương mặt có nét từng trải. Bà nhìn chúng tôi từ đầu tới chân, ánh mắt có phần dò xét:

 “Hai cô bán chiếu sao? Còn gánh nặng vậy chắc mới tới. Có một gian gác xép, nhỏ thôi, nhưng sạch sẽ. Hai người dùng tạm được.”

Tôi gật đầu:

 “Xin bà cho tá túc một đêm. Mai sáng tụi tôi dọn hàng ra chợ sớm.”

Giá thuê không rẻ, nhưng chúng tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn. Quỳnh Nhi đặt gánh chiếu ở góc nhà, vén áo lau mồ hôi rồi ngồi xuống bên tôi. Đêm đã buông, tiếng ếch nhái kêu râm ran bên sông, mùi nhang trầm từ nhà ai phảng phất theo gió, quyện với tiếng rao muộn từ mấy hàng quà đêm.

Tôi thấy nàng vẫn ngồi thẫn thờ, ánh mắt dõi về phía cửa sổ nhỏ. Không khí im lìm, chỉ có ánh đèn leo lét soi một góc má nàng đang ửng hồng.

 “Chị Nhạn, nếu là định mệnh, thì ánh nhìn ấy… liệu có kéo dài mãi không?”  nàng thở dài, ngẩng lên hỏi, nhưng ánh mắt lại xa xăm như đang tìm một vầng trăng giấu kín.

Tôi mỉm cười, nắm lấy tay nàng:

 “Em mới chỉ gặp ngài một lần. Đừng quá bận lòng. Phan Chiêu là người văn tài, nhưng cũng là kẻ sống trong triều  em biết đấy, nơi ấy hiểm nguy lắm. Cẩn thận với lòng mình, Quỳnh Nhi à.”

Nàng không đáp, chỉ khẽ khàng tựa đầu vào vách gỗ. Đêm dần trôi, tiếng bước chân người qua lại bên dưới thưa dần, nhường chỗ cho khoảng lặng mênh mang. Tôi biết, trong tim nàng, có một tia sáng đã len vào  dù ngắn ngủi, nhưng đủ khiến nàng trằn trọc suốt đêm.

Sáng hôm sau, khi sương sớm còn chưa tan hẳn, chúng tôi đã dậy từ sớm, sửa soạn quẩy hàng ra chợ. Quỳnh Nhi vẫn lặng lẽ như mọi khi, nhưng có điều gì đó trong dáng đi khiến tôi cảm nhận được một vẻ dịu dàng pha lẫn bâng khuâng mà chưa từng thấy ở nàng trước đây.

Chúng tôi vừa ra đến cửa thì bỗng bắt gặp một đoàn người mặc áo gấm đứng sẵn trước quán trọ. Một người hầu trẻ tuổi bước đến trước, cúi đầu chào hỏi lễ phép:

 “Thưa hai cô nương, có phải một trong hai vị là Trình Quỳnh Nhi?”

Tôi và nàng giật mình nhìn nhau. Quỳnh Nhi cất giọng nhẹ như gió:

 “Tôi là người đó. Có chuyện gì không?”

Người hầu cúi đầu càng thấp:

 “Xin được thứ lỗi vì đường đột. Chủ nhân của chúng tôi  ngài Phan Chiêu  thiết tha xin được gặp lại cô nương một lần nữa. Ngài ấy hiện đang đợi ở biệt quán Đông Hoa, gần phủ Hoài.”

Câu nói ấy khiến tim tôi bất giác thắt lại. Tôi quay sang nhìn Quỳnh Nhi  nàng đứng bất động, bàn tay run nhẹ trong tay áo.

Sau một hồi im lặng, nàng khẽ nói:

 “Nếu vậy… xin mời dẫn đường.”

Biệt quán Đông Hoa tọa lạc nơi rìa phía Đông kinh thành  một góc kín đáo và thanh tịnh, nơi giới nho sĩ thường lưu lại khi về triều hoặc dưỡng bệnh. Lối vào rợp bóng hoa cau và những bậc đá phủ rêu xanh. Khi bước vào sảnh chính, Phan Chiêu đã ngồi sẵn bên án thư, phía sau là bức bình phong sơn mài vẽ cảnh Ngũ Hổ, uy nghi mà cổ kính.

Thấy nàng bước vào, Chiêu lập tức đứng dậy, lễ độ chắp tay:

 “Tại hạ là Phan Chiêu. Thật may mắn được gặp lại cô nương.”

Quỳnh Nhi cúi đầu:

 “Ngài quá lời. Hôm qua chỉ là một tình cờ giữa phố chợ. Thật không ngờ ngài lại bận tâm tìm gặp.”

Phan Chiêu nhìn nàng, ánh mắt trầm lắng mà sáng rỡ:

 “Chính là vì tình cờ ấy mà lòng tôi không thể yên. Tôi đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người, nhưng chưa từng có ai có thể đối đáp thơ văn một cách tự tại mà vẫn giữ khí chất thanh cao như cô. Tôi… mạo muội xin được kết thân, nếu không khiến cô nương chê cười.”

Quỳnh Nhi đỏ mặt, tay siết nhẹ vạt áo. Nàng khẽ khàng đáp, giọng nhỏ như gió thoảng qua vườn tre:

 “Thưa ngài, tôi chỉ là người thường, bán chiếu ven chợ, chẳng có gì xứng đáng với ngài.”

Phan Chiêu mỉm cười, nụ cười ấy không vướng chút cao ngạo, mà chỉ đượm sự tôn kính chân thành:

 “Chính vì cô nương không màng danh lợi, càng khiến tôi kính phục. Nếu trời cho, tôi mong chúng ta còn được gặp nhau lần nữa, không phải giữa chợ, mà giữa lòng nhau.”

Nói rồi, chàng cúi người thật sâu  như dâng một nén lòng thành.

Tôi và Quỳnh Nhi rời biệt quán khi nắng vừa lên khỏi ngọn tre. Trên đường trở lại chợ, nàng vẫn im lặng như bao lần. Nhưng tôi biết, trong tim nàng lúc này, ánh nhìn của Phan Chiêu đã chạm vào một chốn sâu kín nhất  nơi người ta chỉ mở cửa cho những điều thật lòng và vĩnh viễn.

Đó là lần thứ hai họ gặp nhau  và định mệnh, từ đây, đã bắt đầu se sợi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00