Chương 4: Mảnh Trăng Trong Giếng Cũ
Làng Vân Duyên sau đợt chợ phiên như người vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng. Những con đường đất đỏ đã khô, lũ trẻ lại chạy đùa bên lũy tre, tiếng giã gạo rộn ràng dưới các mái hiên rơm. Chỉ có trong lòng tôi và Quỳnh Nhi, mọi thứ dường như vẫn còn xao động như nước giếng vừa bị ném đá, gợn mãi chưa yên.
Mấy ngày liền, Quỳnh Nhi không nói gì về Phan Chiêu. Nàng trở lại cuộc sống thường nhật, dậy từ khi gà gáy, cùng mẹ tôi phơi chiếu, gom rơm, giũ sợi, đan từng đường cước thật chặt. Nàng làm mọi việc như một thôn nữ thực thụ chỉ khác là ở đôi mắt, ánh nhìn cứ vương mãi về phía chân trời.
Tôi biết nàng đang chờ một điều gì đó. Mà tôi cũng biết điều đó sẽ không dễ đến.
Một buổi sáng cuối tháng sáu, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, một người lạ cưỡi ngựa đến trước cổng nhà tôi. Người ấy mặc áo gấm đen, đầu đội khăn xếp, dáng gọn gàng nhưng khuôn mặt hơi mệt mỏi vì sương sớm. Tay cầm một cuộn giấy, y rút từ trong áo ra, chắp tay chào mẹ tôi:
“Xin hỏi… nơi này có phải là nhà của cô nương Trình Quỳnh Nhi?”
Mẹ tôi ngẩn ra một lát. Tôi và Quỳnh Nhi vừa mang chiếu ra sân, nghe thấy, liền ngẩng lên. Người đưa thư đưa mắt nhìn quanh, đến khi thấy nàng, thì hơi cúi đầu nói nhỏ:
“Tại hạ từ phủ Thiên Phúc mang đến… vật này là lời nhắn riêng từ công tử Phan.”
Tôi thấy tay Quỳnh Nhi run lên. Nhưng nàng vẫn giữ lễ, chắp tay nhẹ:
“Xin đa tạ. Tôi nhận.”
Nàng cầm cuộn giấy, không mở ngay. Đợi người kia quay ngựa rời đi, nàng mới quay bước vào buồng trong, khép cửa lại. Tôi không bước theo vì tôi biết, trong khoảnh khắc này, không ai có thể chen vào giữa lòng nàng và lá thư ấy.
Chỉ lát sau, tôi nghe tiếng khóc. Không lớn, không nức nở, mà chỉ như tiếng nấc bị chặn trong cổ họng, đứt quãng, nghẹn ngào.
Tôi bước tới, đứng trước buồng, khẽ gọi:
“Nhi…”
Cánh cửa hé mở, đôi mắt nàng đỏ hoe, tay vẫn cầm mảnh thư. Trên đó, tôi thấy chữ viết tay ngay ngắn, từng dòng như có hơi thở:
“Quỳnh Nhi,
Gió kinh thành không đủ ấm bằng một lời em dặn ở Đông Hoa.
Ta đã trở về phủ, nhưng hồn chưa rời bờ trúc. Mấy ngày nay lòng dậy sóng, chỉ mong có thể đưa em lên thuyền, xuôi về nơi ta gọi là duyên định.
Nếu lòng em không hối tiếc, thì ba ngày nữa, dưới gốc gạo già, khi trăng mọc, xin em chờ một người.”
Phan Chiêu.
Tôi lặng người. Lá thư ấy không nói nhiều, nhưng mỗi chữ đều như sợi tơ cột chặt lấy tâm hồn một cô gái. Quỳnh Nhi siết chặt tờ giấy, như sợ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi mất lời hẹn.
Ba ngày chờ đợi, tưởng chỉ như ba bữa cơm, ba buổi chợ nhưng với Quỳnh Nhi, lại dài hơn cả năm dài tháng rộng. Nàng ít nói, ít ăn, thậm chí cả khi giặt chiếu cũng để sợi trôi tuột khỏi tay.
Tôi không trách nàng. Tôi chỉ sợ sợ rằng một mối duyên đẹp như trăng non, nhưng khi lên cao sẽ tan thành sương bạc.
Tối hẹn trăng, trời quang mây, gió từ sông đổ về lành lạnh. Quỳnh Nhi mặc áo chàm cũ, búi tóc gọn, không phấn son, không trâm ngọc chỉ mang một bó chiếu nhỏ nàng đã tự tay dệt, và bước ra gốc gạo già, nơi nàng từng ngồi với tôi khi chỉ mới biết rung động là gì.
Tôi theo sau, đứng từ xa. Không dám xen vào, không dám gọi. Mảnh trăng mười sáu vừa nhô khỏi rặng tre, ánh sáng như dát bạc lên từng kẽ lá, từng ngọn cỏ.
Và rồi, từ phía bờ đê, một dáng người xuất hiện.
Phan Chiêu mặc áo dài xanh lơ, không kiệu hoa, không thị vệ, chỉ một mình. Gió lật nhẹ vạt áo chàng, khiến hình bóng ấy mờ ảo như từ giấc mơ bước ra.
Chàng đến gần, dừng trước mặt nàng. Không ai nói gì ngay. Họ chỉ đứng, nhìn nhau, giữa ánh trăng chảy đầy trên mặt đất.
Một lúc sau, Phan Chiêu cúi xuống, nhận lấy bó chiếu từ tay nàng.
“Đây là… lễ vật em dâng?”
Quỳnh Nhi cười, không nói. Gió làm tóc nàng bay nhẹ. Nụ cười ấy tôi chưa từng thấy lần nào từ nàng nụ cười của một người đã lựa chọn. Dù đúng hay sai, cũng sẽ bước theo đến cùng.
Phan Chiêu nhẹ nhàng đáp:
“Vậy ta xin nhận nhận cả người dâng lễ.”
Trăng lên cao, bóng họ in dưới gốc gạo như hai vì sao rơi xuống trần thế.
Nhưng trong lòng tôi, một nỗi bất an len lén dâng lên bởi định mệnh vốn không giản đơn như ánh trăng.
Và khi tôi quay lại, từ phía xa, tôi thoáng thấy… một bóng người lạ đang đứng bên rặng tre cuối làng. Mặc áo đen, đầu chít khăn vuông, ánh mắt lạnh như nước giếng mùa đông.
Hắn không tiến tới. Nhưng đôi mắt ấy đã nhìn chằm chằm vào nơi Quỳnh Nhi và Phan Chiêu đang đứng. Như thể… một cơn giông sắp đến, mà người đầu tiên sẽ bị cuốn đi… là nàng.