Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

4:10 chiều – 27/07/2025

Hắn mở mắt.  

Trước mặt hắn là một cánh đồng trắng xóa. Không có cây cối, không có bầu trời, không có phương hướng. Chỉ có một vùng đất vô tận, phủ đầy tro tàn.  

Hắn lảo đảo đứng dậy.  

  “Đây… là đâu?”  

  “Đây là nơi linh hồn ngươi thuộc về.”  

Hắn giật mình quay lại.  

Hắc Nhãn đứng đó, cách hắn chỉ vài bước chân.  

Cậu không cử động. Nhưng ngay khi hắn chớp mắt, cậu đã đứng ngay trước mặt hắn, chỉ cách một hơi thở.  

Hắn không kịp phản ứng.  

Những ngón tay lạnh buốt của Hắc Nhãn đặt lên trán hắn.  

  “Bây giờ, hãy cho ta xem… những tội lỗi của ngươi.”  

Ngay khi những lời đó vang lên, ký ức của hắn bị xé toạc.  

Những hình ảnh tràn vào tâm trí hắn một nghi lễ đẫm máu, tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ, lưỡi dao sáng loáng hạ xuống…  

Hắn đã ở đó.  

Hắn là kẻ đã ghìm chặt cậu bé, đã cười khi đôi mắt cậu bị khoét ra.  

Hắn nhớ lại tất cả.  

Và hắn nhìn thấy chính mình trong cơn ác mộng ấy một hình bóng mờ nhạt, với đôi mắt trống rỗng, đang tiến về phía hắn với nụ cười méo mó.  

Hắn hét lên.  

Nhưng không ai nghe thấy.  

Bởi vì…  

Không còn ai ở đây nữa.  

Hắn đã bị kéo xuống vực sâu vô tận của bóng tối.  

Hắc Nhãn buông tay.  

Cái xác rỗng tuếch của hắn ngã gục, đôi mắt mở to, nhưng đã không còn sự sống.  

Một linh hồn nữa đã bị nuốt chửng.  

Hắc Nhãn quay người, bước khỏi vùng đất tro tàn.  

Cậu không cần giết những kẻ này bằng tay mình. Chỉ cần để chúng tự nhìn thấy thấy chính những tội lỗi của mình, thấy những gì chúng đã làm với cậu…  

Và rồi, bóng tối sẽ làm nốt phần còn lại.  

Nhưng cơn trả thù chưa kết thúc.  

Bởi vì…  

Vẫn còn một kẻ đứng sau tất cả.  

Một kẻ mạnh hơn, hiểm độc hơn.  

Một kẻ đã điều khiển cả nghi lễ năm đó.  

Một kẻ mà ngay cả Hắc Nhãn cũng chưa từng thấy rõ gương mặt.

Hắc Nhãn đứng yên trong bóng tối, lắng nghe từng nhịp đập của đất trời.  

Cơn gió mang theo mùi của sự mục rữa. Mùi của những linh hồn bị nguyền rủa. Mùi của một kẻ khác kẻ đã giật dây mọi thứ từ trong bóng tối.  

Cậu biết, kẻ đó vẫn còn sống.  

Và hắn… đang theo dõi cậu.  

 Dưới tầng hầm của ngôi đền cũ…  

Ngọn lửa xanh yếu ớt chập chờn trên cây đèn dầu.  

Một người đàn ông ngồi trên sàn đá lạnh, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ trùm đầu màu đen. Trước mặt hắn, một vòng tròn được vẽ bằng máu tươi, ở giữa là một chiếc bình gốm cổ, bề mặt đầy những ký hiệu kỳ lạ.  

Bình gốm đang rung nhẹ.  

Bên trong, một thứ gì đó đang cựa quậy.  

Người đàn ông vươn tay chạm vào bình, lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa. Dưới lớp áo choàng, hắn nở một nụ cười nham hiểm.  

  “Mày đã trở lại rồi, đứa trẻ đáng thương…”  

Hắn đã biết.  

Hắn biết Hắc Nhãn chưa chết.  

Hắn biết cậu đã nuốt trọn lời nguyền và trở thành một thứ gì đó khác.  

Nhưng hắn không sợ.  

Ngược lại… hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.  

 Trên sườn đồi, trước cổng đền…  

Hắc Nhãn bước chậm rãi.  

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường. Không có tiếng côn trùng, không có tiếng gió, không có dấu hiệu của sự sống.  

Chỉ có sự im lặng chết chóc.  

Bàn tay cậu khẽ chạm vào cánh cổng gỗ đã mục nát.  

Rắc…  

Cánh cổng tự mở ra, như thể có một bàn tay vô hình đang chờ sẵn.  

Bên trong đền, ánh lửa lập lòe, phản chiếu những bóng đen méo mó trên tường. Một cái gì đó đang ở đây.  

Quan sát cậu.  

Chờ cậu.  

Hắc Nhãn bước vào.  

Bóng tối nuốt chửng cậu.  

 Dưới tầng hầm  

Người đàn ông ngẩng đầu.  

Hắn ngửi thấy mùi của cậu bé mù.  

Một nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt gầy guộc.  

  “Ta đã đợi mày lâu lắm rồi…”  

Hắn vươn tay về phía bình gốm.  

Lập tức, những ký tự khắc trên bình sáng rực lên, tỏa ra một thứ ánh sáng tà ác.  

Bên trong, một âm thanh rít lên…  

Một con mắt khổng lồ mở ra giữa lòng bình.  

Một con mắt đỏ như máu.  

Một con mắt giống hệt Hắc Nhãn.  

Nhưng nó không phải của cậu.  

Nó là một thứ khác.  

Một thứ đã ngủ yên trong suốt những năm qua.  

Một thứ mà ngay cả Hắc Nhãn cũng không biết đến.

Hắc Nhãn dừng bước.  

Cậu thấy nó.  

Con mắt đỏ rực trong bóng tối.  

Và cậu nhận ra một điều:  

Hắn không phải là kẻ duy nhất đã sống sót sau nghi lễ năm đó.  

Hắn cũng là một phần của lời nguyền.  

Hắn chính là một mảnh ghép còn thiếu.  

Một pháp sư mù khác.  

Một bản thể méo mó của chính cậu.

Hắc Nhãn đứng yên giữa bóng tối, đối diện với con mắt đỏ rực trong bình gốm.  

Bình gốm rung lắc dữ dội, những ký hiệu khắc trên đó phát sáng như thể đang trỗi dậy sau hàng chục năm bị phong ấn. Một luồng khí lạnh toát ra từ bên trong, khiến không gian trở nên ngột ngạt, u ám hơn.  

Phía bên kia căn phòng, người đàn ông trong áo choàng đen đứng dậy.  

  “Ngươi đã trở về… đứa trẻ không mắt.”  

Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ chế giễu.  

Hắc Nhãn không đáp, nhưng cậu cảm nhận được hắn rõ ràng hắn không chỉ là một kẻ sống sót, mà còn là một phần của nghi lễ năm xưa.  

Cậu biết điều đó bởi vì…  

Hắn cũng không có mắt.  

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00