Hắn tự làm gãy tay mình.
Không ai thấy Hắc Nhãn động đậy.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Gã đàn ông há hốc miệng, định hét lên, nhưng ngay lập tức, một thứ gì đó trườn ra từ hốc mắt hắn một cái bóng đen nhỏ bé, giống như một con rắn không hình dạng, đang chui ra từ trong hộp sọ hắn.
Mọi người kinh hãi lùi lại.
Hắc Nhãn mỉm cười.
“Ta gọi nó là Mắt Quỷ.”
Bóng đen nhỏ quấn quanh ngón tay cậu như một sinh vật trung thành. Nó không có hình dạng cố định, đôi khi giống một chiếc lưỡi dài, đôi khi như một bàn tay nhỏ bé đầy móng vuốt. Thứ này đã sống trong hắn từ lâu, bám lấy linh hồn hắn, chờ ngày thức tỉnh.
Gã đàn ông sụp xuống đất, thở hổn hển, miệng sùi bọt mép. Mắt hắn trắng dã, toàn thân run rẩy như bị rút cạn sinh lực. Chỉ sau vài giây, hắn đã trở thành một cái xác vô hồn.
Hắc Nhãn không giết hắn. Hắn tự hủy hoại chính mình.
Những kẻ còn lại chết lặng.
Cơn im lặng bao trùm cả ngôi làng. Mọi người biết đây không phải một con người bình thường.
Đây là một con quỷ.
Một con quỷ mang hình hài trẻ con, nhưng có thể nhìn thấu linh hồn và điều khiển chúng bằng một sức mạnh tà ác.
Hắc Nhãn xoay người, bước chậm rãi về phía những kẻ còn lại. Những người có tội đều đang run rẩy, cố gắng lẩn trốn sau đám đông.
“Các ngươi nghĩ rằng trốn là xong sao?”
Giọng nói của cậu vang vọng, như đến từ một nơi xa xăm nào đó.
Một cơn gió lạnh quét qua. Những đốm sáng li ti xuất hiện trong không trung chúng giống như những con đom đóm nhỏ, nhưng khi nhìn kỹ, đó chính là những con mắt hàng chục, hàng trăm con mắt lơ lửng trong không khí, quan sát mọi thứ từ mọi hướng.
Dù có trốn ở đâu, dù có giấu mình trong bóng tối sâu nhất, những con mắt này vẫn sẽ tìm ra chúng.
Một gã đàn ông khác hét lên, quay người bỏ chạy.
Phập!
Chỉ trong nháy mắt, một bóng đen quấn lấy chân hắn, kéo hắn ngã xuống.
Cả làng nhìn thấy… cơ thể gã ta bị kéo lê vào bóng tối, biến mất mà không để lại một dấu vết nào.
Không một ai dám di chuyển. Không một ai dám thở mạnh.
Hắc Nhãn khẽ mỉm cười.
“Ta sẽ không giết các ngươi ngay đâu.”
Cậu quay lưng, bước ra khỏi làng. Những con mắt lơ lửng trong không trung từ từ biến mất theo từng bước chân cậu.
“Ta muốn các ngươi sống, nhưng không một ngày nào yên ổn.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo một lời nguyền ác độc.
Những kẻ có tội sẽ không chết ngay lập tức. Nhưng từ giờ, mỗi đêm, chúng sẽ nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, sẽ thấy bóng đen lẩn khuất trong góc phòng, sẽ cảm nhận được những ánh mắt vô hình luôn dõi theo chúng.
Chúng sẽ sống trong địa ngục cho đến khi linh hồn chúng mục rữa.
Và khi thời khắc đến, Hắc Nhãn sẽ quay lại.
Lời nguyền đã gieo xuống.
Hắc Nhãn rời khỏi ngôi làng, nhưng nỗi kinh hoàng vẫn bám chặt lấy những kẻ còn sống. Kể từ đêm đó, chúng không còn dám ngủ. Mỗi khi nhắm mắt, chúng lại thấy thấy những bóng đen lẩn khuất trong góc nhà, thấy những đôi mắt đỏ rực dõi theo từ trên mái tranh, thấy bóng dáng cậu bé không mắt đứng ngay cửa, không nói một lời.
Đêm đầu tiên, một người phát điên.
Đêm thứ hai, một kẻ tự cắt lưỡi vì không chịu nổi tiếng thì thầm bên tai.
Đêm thứ ba, có kẻ treo cổ lên xà nhà, đôi mắt mở to hoảng loạn.
Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu.
Cách ngôi làng mười dặm, trong một khu rừng rậm rạp, có một ngôi đền cổ bị bỏ hoang từ lâu. Đền được xây trên một mạch linh lực mạnh mẽ, từ xưa đã là nơi tụ họp của những pháp sư hùng mạnh. Nhưng trải qua hàng trăm năm, ngôi đền đã mục nát, bị thời gian và lời nguyền ăn mòn.
Chính nơi này, Hắc Nhãn đã chọn làm chỗ trú ngụ.
Cậu ngồi trong gian điện chính, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh vọng về từ xa.
Những tiếng gào thét, những lời rên rỉ, những linh hồn tuyệt vọng đang van xin được giải thoát.
Nhưng cậu không quan tâm.
Cậu đang tập trung vào một thứ khác một kẻ còn sống.
Một trong những kẻ phản bội năm xưa đã trốn thoát khỏi làng, chạy sâu vào rừng với hy vọng thoát khỏi cơn ác mộng.
Nhưng hắn không biết rằng…
Dưới bầu trời đêm này, không ai có thể trốn khỏi ánh mắt của Hắc Nhãn.
Giữa rừng sâu…
Gã đàn ông thở hổn hển, quần áo rách nát, đôi chân sưng tấy vì chạy không ngừng nghỉ.
Hắn đã chạy suốt ba ngày.
Hắn nghĩ rằng nếu đủ xa, hắn sẽ thoát.
Nhưng… rừng rậm này không có lối ra.
Dù đi bao xa, con đường trước mặt vẫn không đổi. Những cái cây cao vút che khuất ánh trăng, những thân gỗ già nua như xoắn lại, tạo thành những hình thù quái dị. Gió rít qua từng kẽ lá, mang theo những tiếng thì thầm ghê rợn.
Hắn biết mình đang bị theo dõi.
Nhưng không có ai ở đây.
Hắn quay đầu, đôi mắt hoảng loạn.
Chỉ có bóng tối.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên ngay bên tai hắn.
“Ngươi chạy đi đâu?”
Hắn hét lên, lao về phía trước.
Nhưng ngay khi bước chân hắn chạm đất, mặt đất dưới chân tan biến.
Hắn rơi xuống.
Rơi mãi…