Chương 2: Dấu hiệu của sự đổi thay
Nhưng càng ngày, Dương càng xa cách. Những cuộc hẹn của họ trở nên thưa thớt, và nếu có gặp nhau, Dương cũng chỉ nói về công việc, về những áp lực mà anh đang phải đối mặt. Ánh mắt anh không còn đong đầy yêu thương khi nhìn cô, thay vào đó là sự mệt mỏi và đôi khi là cả sự thiếu kiên nhẫn.
Một lần, khi Hà Linh cố gắng hỏi Dương về những dự định tương lai, về kế hoạch xây dựng một mái ấm mà họ từng mơ ước, anh chỉ thở dài và lảng tránh câu chuyện.
“Anh chưa sẵn sàng nghĩ về chuyện đó bây giờ, Linh à. Anh có quá nhiều việc phải lo,” Dương nói, giọng lạnh lùng hơn cô từng nghe thấy trước đây.
Câu nói ấy như một nhát dao cắt vào trái tim Hà Linh. Cô cảm thấy mình như một người xa lạ, không còn là cô gái mà anh từng yêu thương. Cô không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, tại sao Dương lại dần trở nên xa cách và hờ hững. Cô muốn hỏi, muốn nói ra nỗi lòng của mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt căng thẳng của anh, cô lại không nỡ. Cô sợ mình sẽ khiến anh thêm mệt mỏi.
Tình yêu bắt đầu giống như một cuộc đuổi bắt, và Hà Linh là người luôn chạy theo. Cô cố gắng hết sức để níu giữ anh, nhưng dường như mỗi bước chân cô tiến tới, Dương lại lùi xa thêm một chút. Anh không còn mỉm cười với cô mỗi buổi sáng, không còn gửi những tin nhắn ngọt ngào như ngày nào. Những lần gặp gỡ thưa dần, và mỗi lần gặp, Dương đều trở nên lạnh nhạt hơn trước.
Một buổi tối, khi Dương về nhà sau một ngày dài làm việc, Hà Linh chuẩn bị cho anh bữa tối ấm áp mà cô đã dày công nấu. Nhưng thay vì cảm kích, anh chỉ liếc qua mâm cơm rồi ngồi xuống ghế, lướt điện thoại.
“Anh ăn đi, đồ ăn nguội mất,” Hà Linh nhẹ nhàng nhắc nhở, lòng đầy hy vọng rằng anh sẽ nhận ra sự quan tâm của cô.
Nhưng Dương chỉ hờ hững đáp lại, không hề ngẩng lên: “Anh không đói. Hôm nay anh ăn ở ngoài rồi.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng Hà Linh. Cô đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị bữa tối này cho anh, hy vọng rằng sẽ tạo ra chút không khí ấm áp, nhưng tất cả những gì cô nhận lại là sự thờ ơ lạnh lùng. Cô nhìn mâm cơm nguội lạnh trên bàn, mắt cay xè. Nhưng thay vì trách móc, cô lại tự trách mình. Có lẽ cô chưa đủ tốt, chưa đủ hiểu anh. Có lẽ cô phải cố gắng hơn nữa.
“Có lẽ anh mệt quá,” cô tự nhủ trong lòng. “Mình sẽ cố gắng nhiều hơn.”
Thời gian tiếp tục trôi qua, Hà Linh không ngừng tìm cách kéo Dương lại gần mình hơn. Cô dẹp bỏ tất cả những mong ước, nhu cầu cá nhân, thậm chí từ bỏ nhiều cơ hội trong công việc chỉ để có thể dành nhiều thời gian cho anh. Nhưng Dương ngày càng xa cách, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ ngày càng ít đi, và khi họ gặp nhau, không khí giữa hai người trở nên nặng nề và khó chịu.
Một lần, khi Hà Linh thử thổ lộ nỗi lòng của mình, Dương chỉ lạnh lùng trả lời: “Em đừng làm anh thêm áp lực, Linh à. Anh có quá nhiều chuyện phải lo rồi.”
Ánh mắt Hà Linh chùng xuống. Cô nhận ra rằng mình đã cố gắng quá mức mà không nhận lại được gì. Cô bắt đầu nhận thấy mình đang dần trở nên vô hình trong cuộc đời của Dương. Mỗi lần cô cố gắng mở lòng để nói về những lo lắng, Dương đều gạt đi, đổ lỗi cho công việc, cho sự mệt mỏi.
Hà Linh cảm thấy đau đớn nhưng vẫn không thể rời xa. Cô không hiểu vì sao một tình yêu từng đẹp như cổ tích lại có thể biến thành một câu chuyện buồn như vậy. Cô tự hỏi mình liệu có phải chính cô là người đã làm sai điều gì, liệu cô có thể làm gì hơn để kéo anh trở lại. Cô vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, Dương sẽ nhận ra tình cảm của cô và quay lại như ngày đầu.
Nhưng rồi một lần nữa, khi Hà Linh cố gắng gần gũi, Dương đã đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Em làm anh mệt mỏi quá. Chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này được.”
Câu nói ấy khiến Hà Linh như rơi vào hố sâu vô tận. Cô nhận ra rằng có lẽ mọi thứ không còn như trước nữa. Tình yêu của họ đã bị bào mòn bởi thời gian và sự vô tâm. Nhưng liệu cô có đủ can đảm để buông tay, để rời bỏ người đàn ông mà cô đã yêu hết lòng, người mà cô từng tin rằng sẽ là mãi mãi?
Với những nỗi đau âm thầm đó, Hà Linh chỉ còn biết ngồi lặng lẽ trong đêm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, nhưng cô không dám khóc thành tiếng. Cô sợ mình sẽ làm Dương thêm mệt mỏi, sợ rằng những giọt nước mắt ấy sẽ chỉ làm khoảng cách giữa họ thêm lớn hơn.
Hà Linh ngồi đó, trong bóng tối của căn phòng, với trái tim đau đớn và sự tuyệt vọng. Cô đã cho đi tất cả, nhưng dường như điều đó vẫn không đủ. Cô đã yêu Dương bằng cả trái tim, nhưng giờ đây cô nhận ra rằng tình yêu không thể chỉ từ một phía. Những hy sinh của cô giờ trở nên vô nghĩa trước sự lạnh lùng của anh. Và trong bóng tối ấy, Hà Linh biết rằng mình đã bắt đầu mất đi điều quý giá nhất: chính bản thân mình.