Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

3:27 chiều – 27/07/2025

Nửa đêm, căn phòng nhỏ của Hà Linh chìm trong sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc đều đều và âm thanh của gió mưa rít ngoài cửa sổ. Hà Linh nằm trên giường, gương mặt đối diện với trần nhà, mắt mở to nhưng không thể ngủ. Cô cảm thấy một nỗi đau khó tả, như có hàng triệu mảnh thủy tinh vỡ vụn trong lòng mình.

Dương đã không về nhà tối nay, lại một lần nữa. Những cuộc gọi và tin nhắn của cô không nhận được phản hồi. Cô đã cố gắng bình tĩnh, nhưng nỗi lo lắng và sự thất vọng cứ lớn dần trong lòng. Cô đã từng rất tin tưởng vào tình yêu của mình, đã từng nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn, mọi khó khăn sẽ qua đi. Nhưng giờ đây, mỗi khi nghĩ đến Dương, lòng cô lại nặng trĩu những cảm xúc tồi tệ mà cô không thể giải thích nổi.

Hà Linh xoay người trên giường, những ký ức về những ngày tháng hạnh phúc trước đây lại hiện về rõ ràng. Những buổi chiều bên nhau, những buổi tối ánh nến lung linh, những lời hứa hẹn ngọt ngào. Cô nhớ những lúc Dương ôm chặt cô, thì thầm vào tai những lời yêu thương khiến trái tim cô như tan chảy. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã biến mất, thay vào đó là những khoảng trống mênh mông và sự xa cách không thể bắc cầu.

Cô bật dậy khỏi giường, đi vào phòng khách, và ngồi cạnh cửa sổ. Những giọt mưa đập vào kính, tạo ra một bản giao hưởng buồn bã. Hà Linh nhìn ra ngoài, tâm trí cô không còn ở đây nữa, mà lạc lối trong những câu hỏi không có lời giải. Cô tự hỏi mình đã làm gì sai, tại sao Dương lại thay đổi đến vậy? Cô đã cho anh tất cả, nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt và thờ ơ.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại, dò tìm tin nhắn cũ, những lời anh đã viết cho cô trong những ngày đầu mới yêu. Mỗi lần đọc lại, cô cảm thấy lòng mình xót xa. Những lời nói ngọt ngào, những lời hứa hẹn mãi mãi bên nhau giờ đây như những vết sẹo trong tâm hồn cô. Những kỷ niệm tươi đẹp giờ đây chỉ làm nỗi đau thêm phần sắc nét.

Những đêm dài, Hà Linh thường ôm chặt chiếc gối, và tự hỏi liệu có phải tình yêu của cô không đủ lớn, không đủ chân thành để giữ Dương lại bên mình. Cô nhớ lại những lần cãi vã, những lúc Dương không muốn nghe lời giải thích của cô, chỉ đơn giản là phớt lờ và rời đi. Những lúc ấy, cô đã cố gắng hết sức để làm hài lòng anh, để giữ cho tình yêu của họ không bị tan vỡ, nhưng dường như mọi nỗ lực của cô đều trở nên vô nghĩa.

Một đêm, khi lòng cô đã tràn ngập nước mắt, cô quyết định viết thư cho Dương. Cô viết về nỗi đau của mình, về những cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời nói. Cô viết về sự hy sinh, về tình yêu mà cô đã dành cho anh, và cả sự thất vọng khi không nhận được sự đáp lại xứng đáng.

“Dương,” cô bắt đầu, “Em không biết mình đã làm gì sai. Em chỉ biết rằng em yêu anh bằng tất cả những gì mình có. Em đã cố gắng rất nhiều để giữ chúng ta bên nhau, nhưng dường như tất cả những nỗ lực ấy đều vô ích. Anh không còn bên em, không còn hiện diện trong cuộc sống của em như trước đây. Em cảm thấy mình đang dần biến mất trong cuộc đời anh.”

“Có phải tình yêu của em không đủ lớn? Có phải em đã làm gì để khiến anh không còn muốn ở bên em? Em đã yêu anh hết lòng, nhưng giờ đây em chỉ còn lại nỗi đau và sự trống rỗng. Em không biết phải làm gì để thay đổi tình hình này. Em chỉ muốn anh trở lại, trở lại với em như những ngày đầu tiên.”

Hà Linh viết thư trong sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Mỗi dòng chữ đều là sự chân thành từ sâu thẳm trong trái tim cô. Khi cô viết xong, cô cảm thấy mình như đã nhẹ nhõm hơn, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cô đặt bức thư vào một chiếc hộp nhỏ và cất giữ nó ở nơi mà cô thường đặt những kỷ vật quan trọng.

Cô biết rằng bức thư không thể thay đổi mọi thứ, nhưng ít nhất nó đã cho cô một cách để thể hiện nỗi lòng của mình. Những đêm dài không ngủ đã dạy cô về sự chịu đựng, về sức mạnh để đối mặt với nỗi đau, nhưng cũng đồng thời đã cho cô một bài học quý giá về chính mình.

Những ngày tiếp theo, Hà Linh cố gắng giữ cho mình bận rộn. Cô tham gia các lớp học mới, gặp gỡ bạn bè, cố gắng lấy lại tinh thần. Nhưng mỗi khi đêm đến, khi không còn sự ồn ào của cuộc sống, những cảm xúc đau đớn lại quay trở lại. Cô biết rằng mình không thể sống mãi trong sự dày vò này, nhưng cô cũng không biết phải làm gì để thay đổi tình hình.

Cuộc sống của Hà Linh tiếp tục trôi qua trong sự mơ hồ của một tình yêu không còn nữa. Cô vẫn yêu Dương, nhưng sự yêu thương đó dần bị thay thế bởi sự tự hỏi, sự tổn thương, và những giấc mơ không thành. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp đau khổ, và không biết phải làm gì để thoát ra khỏi đó.

Những đêm dài nước mắt, Hà Linh đã học được rằng sự đau khổ không phải là cuối cùng. Dù tình yêu có thể làm trái tim bạn tan vỡ, nhưng cuối cùng, bạn vẫn phải đứng dậy, phải tiếp tục bước đi. Bởi vì, sự thật là: bạn xứng đáng được yêu thương, và sự hạnh phúc không chỉ đến từ người khác, mà còn từ việc bạn biết yêu thương chính mình.

Trong những đêm u tối nhất, Hà Linh đã bắt đầu tìm thấy một chút ánh sáng trong chính bản thân mình, và biết rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy cách để rời khỏi bóng tối của sự tổn thương, để đón nhận một tình yêu chân thành và trân trọng hơn.

 

Chương 3 đã khắc họa rõ nét nỗi đau và sự tuyệt vọng của Hà Linh khi phải đối mặt với sự xa cách và lạnh nhạt từ Dương. Cô đã phải trải qua nhiều đêm dài đau đớn, viết thư bày tỏ tâm tư của mình, và cố gắng tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối. Những cảm xúc chân thành và sự tổn thương sâu sắc này là nền tảng cho hành trình tiếp theo của Hà Linh trong việc tìm kiếm hạnh phúc và giá trị bản thân.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00