Sau giây phút ngập ngừng, cô rót rượu ra một chén nhỏ, đặt lên bàn thờ, rồi khấn khẽ:
Ông bà ơi, hôm nay con ăn Tết một mình, nhưng con không buồn đâu. Con chỉ nhớ mọi người một chút.
Sau đó, cô tự rót cho mình một ly nhỏ khác. Nhấp một ngụm rượu mơ, cay nơi đầu lưỡi, ấm nơi cổ họng.
Mười hai giờ.
Pháo hoa nổ dội lên bầu trời như những chùm hoa lửa. Hà Vy kéo cửa sổ, nhìn lên. Đèn trong phòng vàng dịu, hắt ra ánh sáng nhỏ bé nhưng ấm. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương không sợ hãi, không chơi vơi, chỉ là đang trôi theo nhịp của chính mình.
Sáng mùng Một, Hà Vy dậy sớm. Cô mặc áo dài, dù không đi đâu. Cô nấu chè đậu xanh, pha trà sen, rồi mở cửa, đón nắng đầu năm. Một vài đứa trẻ trong xóm chạy qua, reo lên khi thấy cô:
Cô Vy đẹp quá! Cô lì xì cho tụi con đi!
Cô bật cười, lấy vài bao lì xì đỏ trong túi, phát cho từng đứa.
Trưa hôm đó, cô viết nhật ký:
> “Tết đầu tiên một mình, không có tiếng mẹ, không có tiếng ba gọi dậy đi chúc Tết. Nhưng không sao cả. Mình vẫn thấy Tết theo cách rất riêng của mình. Có hoa, có trà, có nụ cười trẻ con. Và có mình đang bình yên.”
Hôm đó, Hà Vy ngồi một mình rất lâu. Nhưng chưa một giây nào cô thấy cô đơn.
Tháng Ba, thành phố vào mùa mưa trái. Mới sáng trời còn nắng vàng rực rỡ, trưa đã kéo mây xám xịt, và chiều thì mưa như trút nước.
Hà Vy ngồi bên khung cửa quán cà phê quen thuộc, tay ôm ly cacao nóng, mắt dõi theo từng giọt mưa chảy dọc trên ô kính. Cô không thích mưa, nhưng cũng không ghét. Mưa làm phố ướt át, lòng người chùng xuống, nhưng cũng khiến mọi thứ trở nên mềm mại và chậm rãi như chính tâm trạng của cô lúc này.
Cô vừa mới gửi xong bản thiết kế cuối cho khách, và quyết định tự thưởng cho mình một buổi chiều thảnh thơi. Cô mang theo cuốn sách đang đọc dở, chưa kịp lật sang trang mới thì màn hình điện thoại sáng lên. Một cái tên hiện ra khiến tim cô chững lại.
“Minh 2 cuộc gọi nhỡ”
Và một dòng tin nhắn ngắn gọn:
> Vy còn dùng số này không? Anh muốn gặp em một chút, nếu được.
Minh. Người yêu cũ. Người từng là cả bầu trời tuổi trẻ của cô, từng viết cho cô những bức thư dài, từng hứa sẽ nắm tay cô đi hết cuộc đời. Người đã rời đi không một lời giãi bày vào một chiều tháng Sáu nhiều năm trước, để lại cô vật vã giữa những câu hỏi không lời đáp.
Cô đã nghĩ mình không còn bận lòng. Cô đã nghĩ mình đủ mạnh mẽ để lướt qua cái tên đó như lướt qua một dòng tin tức vô thưởng vô phạt. Vậy mà… trái tim vẫn run lên nhẹ nhẹ.
Một giờ sau, họ ngồi đối diện nhau nơi góc quán quen từng đến cùng nhau. Chỗ ấy, ngày xưa là chỗ anh hay chọn vì “ngồi đó mới thấy rõ nắng rọi vào tóc em”.
Minh vẫn vậy, có phần gầy hơn, ánh mắt trầm lại. Anh mặc sơ mi trắng, tay gầy guộc với chiếc nhẫn cưới lấp lánh ở ngón áp út.
Em khỏe không? anh hỏi.
Ừ, cũng ổn. Vy trả lời, giọng nhẹ bẫng.
Anh… có vợ rồi. Và có một bé gái. anh nhìn thẳng vào mắt cô, không giấu giếm.
Em biết. Facebook vợ anh có nhiều hình hai người. Bé gái xinh lắm.
Anh cười gượng.
Anh đã suy nghĩ rất lâu mới dám nhắn tin. Chỉ muốn gặp em, để nói… xin lỗi.
Hà Vy im lặng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, đều đặn. Tiếng thìa khuấy cà phê từ bàn bên vọng lại, hòa vào bản nhạc Pháp du dương trong quán.
Anh rời đi lúc đó… là vì anh sợ. Sợ không đủ bản lĩnh cho em một tương lai. Khi anh thất nghiệp, em vẫn kiên cường, vẫn cố gắng… Còn anh thì chỉ thấy mình nhỏ bé. Anh đã chọn cách dễ nhất: chạy trốn.
Vy nhìn anh rất lâu. Không oán trách, không giận hờn. Cô từng cần câu trả lời ấy, từng thao thức hàng trăm đêm với “vì sao”, nhưng giờ thì… câu trả lời không còn quá quan trọng nữa.
Em từng rất đau. Nhưng giờ không còn nữa. Chắc tại em học được cách sống cùng những vết thương. Nó không biến mất, chỉ là… không đau như trước.
Minh cúi đầu. Mưa dội xuống mái hiên như rì rào gọi thức điều gì cũ kỹ. Cô chợt nhớ, nơi này từng là nơi anh cầm tay cô lần đầu, cũng là nơi anh nhắn tin lần cuối: Xin lỗi.
Cô đặt tay lên tách cacao đã nguội.
Em cũng cảm ơn anh. Vì có những rời bỏ, mới khiến em học cách đứng một mình. Không còn dựa vào ai để thấy mình có giá trị.
Em ổn thật chứ? anh hỏi.
Ổn. Thật lòng đấy. Em đang sống một cuộc đời mà em từng không dám mơ vì nghĩ rằng phụ nữ cần một ai đó bên cạnh để đủ đầy. Nhưng giờ thì không. Một mình cũng có thể trọn vẹn.
Họ nói thêm vài chuyện vụn vặt. Rồi chia tay ở cửa quán. Anh lên xe trước, đội mưa đi về phía gia đình nhỏ của mình.
Còn Vy, đứng đó rất lâu.
Không khóc. Không buồn. Chỉ có một cảm giác thanh thản len vào lòng.