Con phố vẫn vậy, người đông, xe chen chúc, nắng đổ lửa trên từng mái ngói. Nhưng ống kính máy ảnh khiến thế giới trở nên khác đi. Qua khung hình, mọi thứ trở nên có nhịp điệu, có vẻ đẹp riêng. Một bà cụ bán hương cười móm mém, một cặp đôi đang chọn áo dài cưới trong tiệm ảnh, một đứa trẻ kéo tay mẹ đi qua quầy bánh tất cả đều đẹp, đều xứng đáng được lưu lại.
Hà Vy dừng lại ở một góc phố cũ, nơi có bức tường loang màu rêu, và một giàn giấy đỏ rực đổ xuống từ ban công tầng hai. Cô cúi thấp người, chỉnh tiêu cự, bắt được khoảnh khắc một cụ ông đạp xe qua, bóng kéo dài trên mặt đường lát đá. Tách! Một bức ảnh vừa đủ ánh sáng, vừa đủ hồn.
Lúc ấy, một nhóm sinh viên đi ngang qua. Một cô gái trong nhóm quay lại, cười:
Chị ơi, chị có chụp giúp tụi em tấm hình được không?
Hà Vy gật đầu. Cô nhận máy điện thoại từ tay cô gái, chỉnh góc chụp, nói:
Nhìn vào nhau nhé, đừng nhìn máy. Tự nhiên thôi.
Cô gái nhìn bạn trai, người kia bật cười, cánh tay vòng nhẹ qua vai người yêu. Hà Vy bấm máy.
Ảnh lưu lại là nụ cười thật nụ cười không dành cho ống kính, mà dành cho nhau.
Cô trả máy, họ cảm ơn rối rít. Cô chỉ cười nhẹ rồi rảo bước. Tim cô có một nhịp chùng xuống.
Có đôi khi, Hà Vy cũng thấy mình lạc lõng. Giữa phố xá đầy người, giữa những khoảnh khắc yêu đương, cô như một người đứng bên lề. Không phải vì không được bước vào, mà vì không còn muốn nữa.
Cô từng yêu. Một mối tình bốn năm, đủ lâu để tin vào tương lai, nhưng cũng đủ dài để một người ra đi không lời giải thích khiến trái tim cô vỡ vụn. Cô từng khóc, từng mất ngủ hàng tháng, từng hối hận vì không giữ, từng trách bản thân quá lạnh lùng.
Nhưng rồi, mọi thứ cũng qua. Và khi qua, cô nhận ra: có những điều không thể giữ, không phải vì ta không đủ tốt mà vì nó không dành cho ta. Giống như hoàng hôn, có đẹp đến đâu cũng không thể níu được.
Chiều muộn, Hà Vy dừng chân bên bờ kè sông. Nắng cuối ngày nhuộm vàng mặt nước. Cô ngồi lên chiếc ghế đá quen thuộc, gỡ dây máy ảnh, mở lại những bức hình trong ngày.
Có ảnh cô gái cười. Có ảnh cụ già. Có cả ảnh những cặp tình nhân tay trong tay.
Nhưng ảnh cô người cầm máy lại không có.
Cô cười. Một nụ cười rất khẽ, rất mỏng, như cánh chuồn chuồn bay trên mặt nước.
Có những người chọn sống độc thân không phải vì sợ yêu, mà vì họ đã yêu đủ, hiểu đủ, để biết: không phải ai đi cùng cũng khiến mình hạnh phúc.
Một mình, nhưng không lạc lõng. Không níu ai, không đợi ai.
Chỉ sống theo cách dịu dàng nhất với chính mình.
Tết năm đó, Hà Vy ba mươi tuổi, và lần đầu tiên đón giao thừa không có gia đình bên cạnh.
Ba mẹ cô sang Canada ăn Tết cùng anh trai người vừa mới định cư với vợ và đứa con đầu lòng. Còn cô, vì một dự án quan trọng phải hoàn thành trước mồng bốn, nên đã tình nguyện ở lại. Không ai bắt cô, cũng không ai trách cô, chỉ có mẹ dặn đi dặn lại qua điện thoại:
Con nhớ mua gì đó cúng ông bà, rồi tự nấu lấy một mâm cơm. Đừng ăn mì gói đấy nhé.
Cô ừ nhẹ, nhưng trong lòng vẫn dậy lên chút gì đó rưng rưng. Những cái Tết trước, dù đi làm xa đến đâu, cô vẫn gắng về nhà. Cái không khí tất bật chuẩn bị bánh chưng, mẹ bày biện bàn thờ, ba lúi húi lau bộ ấm trà cổ… Đó là thứ ký ức mà dù có sống bao nhiêu năm ở phố thị, cô vẫn thấy thiêng liêng.
Chiều 29 Tết, khi cả thành phố như đang thu mình lại chờ giao thừa, Hà Vy chạy xe qua những con đường lác đác người. Cô ghé chợ hoa muộn, mua một bó lay ơn và ít hoa cúc vàng. Mùi trầm nhang thơm phảng phất, tiếng rao lác đác:
Bánh tét bánh chưng đây! Đặc sản miền Tây, ai mua không?
Cô không mua. Nhưng trên đường về, lại ghé một tiệm nhỏ, mua một đòn bánh chưng bọc lá xanh, bọc thêm chút hoài niệm.
Về đến nhà, cô cắm hoa, lau bàn thờ, đặt một đĩa trái cây đơn giản: nải chuối, trái mãng cầu, vài quả quýt vàng. Cô không biết cầu gì, chỉ muốn ông bà nếu còn dõi theo thấy rằng cô vẫn ổn. Một mình, nhưng không buông thả.
Tối ba mươi, cả thành phố rực sáng. Pháo hoa bắt đầu nổ từ tám giờ tối ở một vài khu trung tâm. Hà Vy không ra xem. Cô ngồi trong phòng, trải chiếu trên nền gạch, nấu một nồi lẩu nhỏ bằng bếp điện. Có cá viên, rau muống, nấm, đậu phụ tất cả những thứ cô thích.
Cô bật một bản nhạc Xuân cũ:
> “Ngày Xuân nâng chén ta chúc nơi nơi…”
Bên ngoài vang tiếng cười nói từ phòng trọ kế bên. Tiếng cụng ly. Tiếng gọi nhau ơi ới. Có lẽ là nhóm sinh viên ở lại vì vé xe quá đắt, hay vì không đủ tiền về quê.
Cô nhìn đồng hồ. Giao thừa sắp đến.
Cô mở điện thoại, bật camera selfie, và… cười với chính mình.