Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:28 chiều – 23/07/2025

Mùa đông về cùng những cơn gió lạnh đầu mùa, thổi qua sân trường, mang theo những chiếc lá khô xào xạc. Lan ngồi lặng lẽ trong lớp, nhìn qua khung cửa sổ khi những cơn gió nhẹ lướt qua hàng cây, lòng bỗng trĩu nặng một nỗi buồn không tên.

Khoảng thời gian gần đây, Hạ dường như không còn dành nhiều thời gian bên Lan như trước. Điều đó khiến cô cảm thấy lạc lõng, như thể có một khoảng trống lớn đang dần hình thành giữa họ. Thay vì đi cùng Lan mỗi ngày sau giờ học, Hạ thường đi cùng một bạn nam trong lớp, tên là Quân. Anh chàng cao ráo, luôn cười rạng rỡ và dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Hạ cũng không ngoại lệ.

Lan không thể nhớ chính xác từ khi nào Hạ bắt đầu quan tâm đến Quân, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ bên nhau, lòng cô lại nhói lên như bị ai đó bóp nghẹt. Lan không thể hiểu được cảm giác này. Đó có phải là ghen tuông? Hay chỉ đơn thuần là sợ mất đi người bạn thân nhất? Dù là gì đi nữa, Lan biết chắc một điều: cô không thể chịu đựng việc nhìn Hạ cười đùa với người khác.

Một ngày nọ, Lan tình cờ nghe thấy tin Hạ và Quân đã chính thức hẹn hò. Tin tức đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô. Cô không thể khóc, cũng không thể thốt ra lời nào. Cảm giác trống rỗng và đau đớn tràn ngập. Lan biết rằng mình không thể nói gì, không thể làm gì để thay đổi điều này. Cô chỉ có thể im lặng, đứng từ xa nhìn Hạ bước đi cùng Quân, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mà cô đã từng nghĩ chỉ thuộc về mình.

Những buổi chiều đi học về một mình giờ trở nên dài hơn bao giờ hết. Mỗi lần nhìn thấy Hạ và Quân cười đùa với nhau, Lan lại cảm thấy như thế giới của mình đang dần sụp đổ. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bên trong, mọi thứ đang vỡ vụn. Cô muốn vui cho Hạ, muốn ủng hộ Hạ như một người bạn tốt, nhưng trái tim cô lại không thể chịu đựng được.

Vào một buổi chiều muộn, Lan ngồi trên băng ghế quen thuộc dưới gốc cây phượng, nơi họ từng ngồi trò chuyện cùng nhau. Gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, mang theo những cánh phượng cuối cùng còn sót lại trên cành. Hạ giờ đây đã không còn ngồi bên cô nữa. Cô ấy đang bận rộn với mối tình mới, với những buổi hẹn hò mà Lan chưa bao giờ có thể chia sẻ.

Lan lặng lẽ nhìn lên bầu trời, nỗi cô đơn dâng tràn trong lòng. “Giá như mình có thể nói ra…”, cô tự nhủ. Nhưng cô không dám, không bao giờ dám. Hạ giờ đây đã có Quân, và Lan chỉ là người bạn đứng phía sau, chôn chặt những cảm xúc mà cô biết sẽ không bao giờ được đáp lại.

Những ngày sau đó, Lan vẫn tiếp tục giữ nụ cười gượng gạo trên môi mỗi khi gặp Hạ. Cô lắng nghe Hạ kể về Quân, về những buổi hẹn hò đầy niềm vui, nhưng mỗi câu nói lại là một vết cắt sâu thêm vào trái tim cô. Lan muốn hét lên, muốn bộc lộ tất cả những gì đang diễn ra trong lòng, nhưng cô biết mình không có quyền làm thế. Tình cảm mà cô dành cho Hạ đã quá muộn màng, và giờ đây, cô chỉ có thể đứng ngoài, nhìn hạnh phúc của người mình yêu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, năm học cuối cùng của cấp ba đã đến, mang theo những áp lực từ kỳ thi đại học và những quyết định cho tương lai. Hạ và Quân vẫn bên nhau, trở thành cặp đôi mà ai cũng ngưỡng mộ. Lan tiếp tục lặng lẽ đứng phía sau, như một cái bóng vô hình trong cuộc đời Hạ.

Mỗi lần nhìn thấy Hạ hạnh phúc, Lan lại cảm thấy mình như bị bỏ rơi, như thể một phần quan trọng trong cuộc sống của cô đã bị lấy đi. Từ những buổi học nhóm vui vẻ bên nhau, giờ đây họ chỉ còn những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, xen lẫn giữa những lời kể về Quân và những kế hoạch tương lai mà Lan không thể nào góp mặt.

Rồi ngày ấy cũng đến  ngày Lan nhận được học bổng du học từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Đó là một cơ hội không thể bỏ qua, nhưng đồng thời cũng là một sự lựa chọn đầy khó khăn. Rời xa Hạ có nghĩa là rời xa mọi ký ức và cảm xúc mà cô đã giữ trong lòng suốt bao năm qua. Nhưng Lan biết rằng mình không thể ở lại, không thể tiếp tục sống trong nỗi đau thầm lặng khi chứng kiến Hạ hạnh phúc với người khác.

Ngày Lan chia tay, cô quyết định không nói với Hạ quá nhiều. Cô không muốn Hạ cảm thấy gánh nặng, cũng không muốn để lộ những cảm xúc mà cô đã cố gắng che giấu bấy lâu. Họ gặp nhau lần cuối dưới gốc cây phượng già, nơi từng là chốn trú ngụ của những kỷ niệm và những cuộc trò chuyện chưa bao giờ có hồi kết.

“Hạ, mình sẽ đi du học,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút run rẩy.

Hạ ngạc nhiên. “Sao cậu không nói với mình sớm hơn? Cậu đi đâu?”

Lan mỉm cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Mình sẽ sang Anh. Mình đã nhận được học bổng toàn phần.”

Hạ im lặng một lúc lâu, ánh mắt đượm buồn. “Vậy là chúng ta sẽ xa nhau…”

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00