Lan nhìn sâu vào mắt Hạ, trái tim cô như nghẹn lại. “Ừ, có lẽ sẽ lâu lắm mới gặp lại.”
Khoảng cách giữa họ lúc này không chỉ là về mặt không gian, mà còn về những cảm xúc sâu kín mà cả hai đều không dám đối mặt. Lan muốn nói nhiều hơn, muốn thú nhận tất cả, nhưng rồi cô lại chọn cách im lặng. Thời gian đã trôi qua quá lâu, và tình cảm của cô bây giờ không còn có thể thay đổi điều gì.
Ngày Lan lên máy bay, cô không mong đợi Hạ sẽ đến tiễn. Nhưng bất ngờ, khi cô bước vào sảnh chờ, Hạ đã đứng đó, ánh mắt lo lắng xen lẫn chút buồn bã.
“Lan, cậu có thể hứa với mình một điều không?” Hạ bất ngờ hỏi.
Lan khựng lại. “Điều gì?”
Hạ nắm lấy tay Lan, đôi mắt cô thoáng ánh lên sự tiếc nuối. “Hứa với mình, dù ở đâu, dù bao lâu, chúng ta sẽ không quên nhau.”
Lan cảm thấy nghẹn ngào. Cô gật đầu, nở một nụ cười gượng. “Mình hứa.”
Chiếc máy bay cất cánh, đưa Lan rời xa mảnh đất quê hương, rời xa người con gái cô yêu thương nhất. Những tháng ngày phía trước trở nên mịt mờ, và Lan không biết mình sẽ phải đối mặt với cuộc sống xa Hạ ra sao. Nhưng cô biết rằng, việc chia xa này là cần thiết. Cô cần thời gian để quên đi những cảm xúc đã đeo bám mình suốt những năm qua.
Hạ cũng vậy, dù đã tiễn Lan đi, nhưng lòng cô trống rỗng. Cô không thể giải thích được cảm giác mất mát này, nhưng nó giống như việc cô đã để mất điều gì đó rất quan trọng, mà giờ đây cô mới nhận ra. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Mười năm trôi qua, như một giấc mơ dài, đan xen những khoảnh khắc mờ nhạt nhưng đầy biến đổi. Lan giờ đây đã là một người phụ nữ trưởng thành, từng bước xây dựng sự nghiệp của mình tại một công ty lớn ở London. Cuộc sống bận rộn, những chuyến công tác dài ngày và những mối quan hệ mới đã giúp Lan tạm quên đi nỗi đau năm xưa. Nhưng thẳm sâu trong lòng, hình ảnh của Hạ vẫn luôn ở đó, âm thầm hiện diện như một vết sẹo không bao giờ liền hẳn.
Một ngày nọ, khi Lan nhận được lời mời tham dự buổi hội nghị tại Việt Nam, cô chợt thấy lòng mình xao xuyến. Đã lâu rồi cô chưa về quê, và dù cố gắng không nghĩ đến, Lan vẫn không thể kìm nén được suy nghĩ về Hạ liệu Hạ có thay đổi nhiều không, có còn nhớ đến cô không? Nỗi lo lắng pha lẫn tò mò theo cô suốt chặng bay dài về nước.
Ngày trở về, Lan bước xuống sân bay, cảm nhận hơi ấm của bầu không khí quê nhà sau bao năm xa cách. Những cảnh vật quen thuộc dường như vẫn còn đó, nhưng chính Lan lại cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều. Cô không còn là cô gái mười tám tuổi ngây thơ, yếu đuối ngày nào nữa, mà giờ đây là một người phụ nữ tự tin, mạnh mẽ, nhưng lại mang theo trái tim vẫn chất chứa nhiều nỗi đau chưa thể lành.
Buổi tối hôm đó, trong một buổi tiệc nhỏ do bạn bè cũ tổ chức, Lan không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Hạ. Cô bước vào phòng, ánh mắt lướt qua những người bạn cũ, và rồi bất chợt dừng lại ở góc phòng, nơi Hạ đang ngồi. Cảm giác lúc đó như thời gian dừng lại. Hạ vẫn vậy, với đôi mắt trầm tư và mái tóc ngắn chạm vai. Có điều gì đó dịu dàng hơn, trưởng thành hơn trong dáng vẻ của Hạ, nhưng đối với Lan, hình ảnh ấy vẫn mang lại những rung động như ngày nào.
Hạ cũng nhìn thấy Lan. Một thoáng bất ngờ hiện lên trong ánh mắt cô, nhưng ngay sau đó là nụ cười dịu dàng mà Lan đã từng biết quá rõ. Cả hai nhìn nhau trong giây lát, như thể những năm tháng xa cách chưa từng tồn tại.
“Lan, lâu quá không gặp.” Hạ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút hồi hộp. Cô đứng dậy, bước tới chỗ Lan.
Lan gật đầu, cười nhẹ. “Ừ, lâu thật đấy. Không ngờ mình lại gặp cậu ở đây.”
Hai người ngồi xuống, trò chuyện như những người bạn cũ, cố gắng giữ mọi thứ thật tự nhiên, nhưng bên trong, những cảm xúc phức tạp lại trỗi dậy. Lan không thể ngừng nhìn Hạ, không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra giữa họ trước kia. Cô tự hỏi liệu Hạ có còn nhớ về những kỷ niệm, về lời hứa ngày chia tay.
Trong lúc nói chuyện, Lan nhận ra Hạ không nhắc đến Quân. Cô tò mò, nhưng không dám hỏi trực tiếp. Tuy nhiên, khi buổi tiệc kết thúc và mọi người lần lượt ra về, Hạ bất ngờ mời Lan ra ngoài uống cà phê, như một cách để hai người có thêm thời gian riêng tư.
Ngồi trong một quán cà phê nhỏ bên bờ hồ, không khí giữa họ trở nên gần gũi hơn, không còn sự gượng gạo ban đầu. Hạ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Quân và mình chia tay lâu rồi,” Hạ đột ngột nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút buồn bã.
Lan ngạc nhiên, không biết nên nói gì. “Vậy sao?”
Hạ gật đầu, mỉm cười nhẹ. “Mình nhận ra có những thứ không phải là định mệnh, dù mình đã cố gắng thế nào.”