Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:27 chiều – 23/07/2025

Tiếng trống trường vang lên khắp sân, báo hiệu buổi khai giảng đã chính thức bắt đầu. Trong dòng người vội vã, Lan đứng bên góc sân, một tay siết chặt quai cặp, tay còn lại vuốt lọn tóc xõa ngang vai. Cô vẫn còn bỡ ngỡ trước sự rộng lớn và ồn ào của ngôi trường cấp ba mới này. Những dãy lớp học dài như vô tận, những hàng cây phượng đỏ rực một góc trời khiến lòng cô xốn xang, nhưng lạc lõng.

Giữa khung cảnh ấy, một dáng người nhỏ nhắn lướt qua tầm mắt Lan. Đó là Hạ, cô bạn cùng lớp mà Lan chưa kịp làm quen. Hạ cúi đầu bước nhanh, mái tóc ngắn chạm nhẹ vào đôi vai gầy. Đôi mắt trầm tư của Hạ không hướng về bất kỳ ai, nhưng trong thoáng chốc, ánh nhìn của Hạ và Lan vô tình chạm nhau.

Lan chợt thấy tim mình lỡ nhịp. Đó không phải là lần đầu tiên cô cảm nhận điều này, nhưng lần này, cảm giác ấy rõ ràng hơn, mãnh liệt hơn. Có điều gì đó trong ánh mắt lặng lẽ của Hạ khiến Lan không thể rời mắt. Một nỗi tò mò pha lẫn xúc cảm dịu nhẹ dâng lên trong lòng, như một làn gió xuân thoảng qua mà không ai hay biết.

Họ bắt đầu thân nhau hơn sau buổi sinh hoạt đầu tiên. Lan vốn ít nói, nhưng Hạ lại khác. Dù ít giao tiếp, nhưng Hạ lại có cách nói chuyện khiến người khác thoải mái. Những buổi học đầu tiên trôi qua trong sự ngại ngùng của cả hai, nhưng dần dần, những lời hỏi han, những tiếng cười nhẹ nhàng đã xóa nhòa khoảng cách.

Một buổi chiều sau giờ học, Lan và Hạ ngồi dưới gốc cây phượng, gió thổi từng làn nhẹ qua tóc, những cánh phượng đỏ rơi lả tả quanh hai người. Hạ ngước nhìn những cánh hoa bay, ánh mắt xa xăm, đôi môi hé mở như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại im lặng. Lan muốn hỏi, muốn hiểu điều gì đang diễn ra trong tâm trí Hạ, nhưng cũng như Hạ, cô không biết bắt đầu từ đâu.

Có lẽ, cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt, nhưng lại sợ hãi nó. Những ngày tháng học sinh tưởng chừng vô lo vô nghĩ, nhưng lại ẩn chứa những cảm xúc đầu đời tinh tế, mong manh như sương khói. Lan nhận ra mình bắt đầu để tâm đến Hạ nhiều hơn  cách cô ấy cười, cách cô ấy buộc tóc, và cả cách cô ấy chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Nhưng tất cả vẫn nằm yên trong lòng, như một cánh phượng ép giữa trang vở, không ai dám chạm vào.

Với Lan, những khoảnh khắc bên Hạ là những mảnh ghép hoàn hảo của một bức tranh mà cô không biết khi nào mới có thể hoàn thiện. 

Mùa thu đến nhẹ nhàng như cách mà những cảm xúc trong lòng Lan bắt đầu lớn dần. Những buổi học chiều dường như dài hơn, và mỗi khi tan học, cô luôn nán lại cùng Hạ, dù chỉ để bước chung một quãng đường ngắn.

Họ trở nên thân thiết hơn từng ngày. Hạ thích nhâm nhi cốc trà sữa sau giờ học, thích ngồi dưới bóng cây đa già ở cuối con đường, nơi hai người thường tán gẫu về bài tập hay những ước mơ tương lai. Lan luôn lặng lẽ lắng nghe, mỉm cười theo từng câu chuyện của Hạ, nhưng sâu bên trong, cô bắt đầu nhận ra mình cảm thấy điều gì đó khác thường.

Một lần, khi Lan và Hạ cùng ngồi làm bài tập nhóm trong thư viện, Hạ vô tình để tay chạm nhẹ lên tay Lan. Chỉ là một cú chạm khẽ, nhưng với Lan, nó khiến tim cô đập mạnh, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp. Cô rụt tay lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự bối rối trên khuôn mặt lại không thể giấu đi. Hạ không để ý điều đó, tiếp tục trò chuyện như chưa có gì xảy ra. 

Lan nhìn Hạ qua ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều, cảm nhận nỗi lòng mình đang dâng lên những cảm xúc không tên. “Liệu Hạ có cảm nhận giống mình không?” cô tự hỏi. Nhưng rồi, suy nghĩ ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi nỗi sợ. Lan lo sợ nếu cô nói ra, mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ như cũ nữa. Cô giấu đi những cảm xúc ấy, chôn chặt trong lòng, sợ rằng nó sẽ làm vỡ tan mọi thứ.

Hạ, với vẻ ngoài bình thản và ít nói, có lẽ không nhận ra những thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Lan. Nhưng thực ra, trong lòng Hạ cũng có những xúc cảm tương tự. Hạ không thể giải thích vì sao mỗi khi bên cạnh Lan, cô lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đến lạ. Cảm giác gần gũi với Lan khiến Hạ như tìm được một chỗ dựa an toàn, nhưng cũng xen lẫn chút mơ hồ không rõ ràng.

Có những đêm, Hạ nằm trên giường, nhớ lại ánh mắt của Lan, nụ cười dịu dàng của cô bạn thân. Hạ không hiểu sao tim mình lại đập nhanh mỗi khi Lan nhìn vào mắt cô. “Có lẽ mình chỉ nghĩ nhiều quá”, Hạ tự trấn an, cố gắng phủ nhận cảm xúc đang lớn dần trong lòng.

Lan cũng vậy. Những lần về nhà sau khi tan học cùng Hạ, cô nằm dài trên giường, nhắm mắt lại và nhớ đến từng khoảnh khắc bên Hạ. Từng câu nói, từng cử chỉ của Hạ như những ngọn sóng cuộn trào trong tâm trí Lan, khiến cô không thể nào quên được.

Nhưng nỗi sợ hãi luôn bao trùm. Lan không dám thừa nhận tình cảm của mình, cũng không dám tìm hiểu xem Hạ có cảm thấy giống mình không. Những buổi học, những lần trò chuyện vẫn tiếp diễn như bình thường, nhưng giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, một bức tường mà không ai dám phá vỡ.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00