Chương 3: Đánh dấu con mồi
Hoa, Mai và Thư không biết rằng từ khoảnh khắc họ thách thức Linh, số phận của họ đã bị đánh dấu. Sau cuộc gặp gỡ hôm đó, họ vẫn tiếp tục các hoạt động hàng ngày của mình như thường lệ, nghĩ rằng Linh sẽ không dám làm gì và mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Họ đã quen với việc điều khiển mọi thứ theo ý muốn, và việc dọa dẫm một đứa con gái mới chuyển đến đối với họ chỉ là một cuộc vui nhỏ.
Nhưng Linh không coi đó là trò đùa. Đối với cô, Hoa và hai đứa bạn của cô ấy chỉ là những con cừu non chưa biết rằng mình đã bước vào bẫy của sói. Linh chưa bao giờ vội vàng. Cô luôn chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đợi đúng thời điểm. Cô muốn mọi thứ phải hoàn hảo, không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là sự hoảng loạn tâm lý tột cùng.
Kể từ ngày đầu tiên, Linh bắt đầu quan sát cuộc sống hàng ngày của ba cô gái. Cô biết rằng Hoa là đứa con gái duy nhất trong gia đình, bố mẹ cô ta bận rộn với công việc kinh doanh nên thường xuyên vắng nhà. Cô ta sống trong một căn biệt thự lớn, nhưng chẳng mấy khi có ai ở nhà ngoài người giúp việc. Mai thì sống với bà ngoại, một người phụ nữ già yếu, còn Thư là con gái của một chủ tiệm tạp hóa, sống gần trường học.
Cô chọn Hoa làm mục tiêu đầu tiên.
Một buổi tối, trời mưa lâm thâm, Linh đứng lặng lẽ trong bóng tối ngoài cổng nhà Hoa. Cô đã theo dõi Hoa suốt một tuần nay, biết rằng vào giờ này, bố mẹ Hoa chưa về và người giúp việc cũng đã về nghỉ. Nhà của Hoa trông có vẻ đồ sộ, nhưng lại vô cùng cô độc. Không một ánh đèn nào sáng lên trong ngôi nhà khi Hoa bước vào. Cô ta nghĩ rằng đêm nay cũng như mọi ngày, không có gì bất thường.
Nhưng Linh đã đợi khoảnh khắc này.
Cô chờ thêm vài phút rồi tiến đến cổng, nhẹ nhàng đẩy nó ra. Cánh cổng không khóa, điều này khiến Linh mỉm cười. Mọi thứ đang thuận lợi một cách hoàn hảo. Cô bước vào sân, chân bước êm ái không gây tiếng động, chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng trên mái hiên nhà.
Linh đến gần cửa sổ phòng khách, nơi Hoa đang ngồi xem tivi. Ánh đèn mờ mờ chiếu sáng một góc phòng, nhưng đủ để Linh nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, tự mãn và chẳng mảy may nghĩ rằng mình sắp gặp phải điều gì.
Linh đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ quan sát. Cô rút chiếc điện thoại ra, bấm số của Hoa. Đã đến lúc bắt đầu trò chơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hoa giật mình, với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn. Cô nhìn vào màn hình, thấy số lạ, nhưng vẫn nhấc máy.
“Ai đấy?” Hoa hỏi, giọng khó chịu vì bị làm phiền vào buổi tối.
Đầu dây bên kia im lặng, không có tiếng trả lời. Hoa nhíu mày, cô định dập máy thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mỏng manh như tiếng thì thầm của gió:
“Chị không nên thách thức em…”
Hoa bất giác run rẩy, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa của ai đó. “Mày là ai? Đừng có làm trò hề nữa.”
“Em đã cảnh báo chị rồi,” giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng đầy đe dọa. “Giờ thì đã quá muộn.”
Tiếng điện thoại đột ngột tắt. Hoa nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thấy có chút lo lắng. Cô tự nhủ rằng chỉ là ai đó cố tình trêu ghẹo mình, không có gì nghiêm trọng. Cô đứng dậy, định bước ra ngoài bếp lấy nước thì đột nhiên, tất cả đèn trong nhà tắt phụt. Căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ màn hình tivi.
Hoa thở mạnh, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả người. Cô tiến đến công tắc đèn, bấm thử vài lần nhưng không có tác dụng. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng làm không gian thêm rùng rợn.
Cô đứng im trong giây lát, lắng nghe. Có tiếng gì đó khác ngoài tiếng mưa… Tiếng chân bước nhẹ nhàng trên nền nhà gỗ. Cảm giác rợn người tràn ngập trong tâm trí Hoa. Cô quay đầu lại, đôi mắt căng thẳng quét qua khắp phòng khách. Không có ai, nhưng rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng động.
“Thư? Mai? Là các cậu đấy à?” Hoa gọi lớn, nghĩ rằng bạn bè mình có thể đang bày trò hù dọa. Nhưng không có ai đáp lại. Căn phòng vẫn tối om, không một chút ánh sáng.
Đột nhiên, từ phía cuối căn nhà, cô thấy bóng một người mờ ảo đứng ở đầu hành lang. Bóng đen cao ráo, đứng im lặng, chỉ có đôi mắt trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối.
Hoa hét lên, chân run rẩy muốn bước lùi lại nhưng không thể nhấc nổi. Đôi mắt đó, lạnh lẽo, vô hồn, nhưng lại khiến cô có cảm giác quen thuộc. Giống như… giống như ánh mắt của Linh.
“Chị có sợ không?” Giọng nói vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn, lạnh lẽo hơn.
Hoa không còn kìm nén được nỗi sợ hãi, cô quay người chạy ra phía cửa. Nhưng khi tay cô chạm vào nắm cửa, nó cứng ngắc như bị khóa chặt. Hoa hoảng loạn xoay nắm cửa nhưng vô ích.
Đằng sau cô, tiếng bước chân lại vang lên, càng lúc càng gần. Hoa dường như cảm nhận được hơi thở lạnh giá phía sau gáy. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô quay đầu lại, và cái bóng kia đã ngay trước mặt cô, một nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt.
“Giờ thì chị đã hiểu chưa?” Linh thì thầm.
Rồi màn đêm bao trùm lấy tất cả.