Chương 4: Trò chơi bắt đầu
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, ngôi làng vẫn bình yên như bao ngày khác. Người dân bắt đầu ra khỏi nhà làm công việc thường ngày, nhưng không ai nhận ra rằng có một biến cố vừa xảy ra trong đêm. Ngôi nhà của Hoa, lặng lẽ như bao ngày, giờ lại chứa đựng bí mật kinh hoàng mà không ai hay biết.
Linh tỉnh dậy trong phòng của bà, trên chiếc giường gỗ cũ kĩ, bình thản như chưa từng có gì xảy ra. Cô mỉm cười với chính mình khi nhớ lại khoảnh khắc Hoa hoảng sợ, đôi mắt cô ta giãn ra trong tuyệt vọng, và cái cảm giác khi Linh đứng đó, thưởng thức sự yếu đuối của con mồi. Đối với cô, đó là niềm vui không gì sánh được – cái khoảnh khắc mà kẻ tự mãn bỗng nhận ra mình chỉ là một con búp bê trong tay kẻ khác.
Bước ra khỏi giường, Linh chuẩn bị cho một ngày mới với nụ cười nở trên môi. Cô biết hôm nay sẽ không có ai nghi ngờ hay thắc mắc gì về sự biến mất của Hoa. Mọi thứ đã được cô lên kế hoạch hoàn hảo.
Khi Linh bước đến trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô như thường lệ. Nhưng có lẽ họ không biết rằng đằng sau nụ cười ngọt ngào ấy, là một tâm hồn méo mó và lạnh lẽo. Linh thích thú khi nhìn thấy Mai và Thư đứng nói chuyện với nhau gần cổng trường, chưa hề hay biết về số phận của Hoa. Chúng vẫn bình thản, nghĩ rằng cuộc sống của mình vẫn diễn ra bình thường. Nhưng Linh biết rõ, điều đó sẽ không kéo dài lâu.
Mai nhìn thấy Linh trước, cô nhíu mày, còn Thư thì cười khẩy như thể chẳng thèm bận tâm đến sự hiện diện của Linh.
“Nhìn kìa, con nhỏ ‘thiên thần’ của chúng ta tới rồi,” Mai nói nhỏ với Thư, giọng đầy khinh thường. “Chắc nó vẫn còn nhớ chuyện tối qua.”
Thư cười khẩy, “Mày lo gì chứ? Chẳng qua nó chỉ là một đứa nhát gan thôi. Bọn mình làm gì nó được chứ.”
Linh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, bước tới gần hai cô gái kia. “Chào buổi sáng, Mai. Chào Thư.”
Thư nhếch mép, đáp lại bằng giọng châm chọc, “Buổi sáng tốt lành nhỉ, Linh. Hy vọng tối qua mày ngủ ngon.”
Linh mỉm cười, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong đó là một tia lạnh lùng. “Cảm ơn. Ngủ rất ngon lành. Còn các cậu thì sao?”
Thư hơi chột dạ trước cái nhìn của Linh, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài tự tin. “Tất nhiên rồi.”
Mai đứng khoanh tay nhìn Linh, ánh mắt dò xét. “Mày không thấy lạ à? Hoa không đến trường hôm nay.”
Linh ngả đầu sang một bên, như thể đang ngạc nhiên thật sự. “Hoa không đến trường sao? Lạ thật đấy. Hôm qua em vẫn còn gặp chị ấy mà.”
“Chắc tại con Hoa không muốn nhìn thấy mặt mày,” Thư lầm bầm, không quên thêm vào cái nhếch môi khinh miệt.
Mai và Thư vẫn tiếp tục cười đùa, nhưng dường như có điều gì đó khiến không khí quanh Linh càng thêm u ám. Cô giữ im lặng, đôi mắt sắc bén như quan sát mọi chuyển động của hai kẻ đứng trước mặt. Cô không cần phải vội vàng. Đến lượt chúng cũng sẽ đến sớm thôi.
Cả ngày hôm đó trôi qua trong sự tò mò và bàn tán của học sinh về sự vắng mặt đột ngột của Hoa. Nhưng chẳng ai đặt ra những câu hỏi sâu xa hơn, nghĩ rằng Hoa có thể chỉ ốm hay có việc riêng. Linh biết rõ rằng đó chỉ là bước đầu của kế hoạch. Và cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Tối đó, Linh lại đứng trong bóng tối ngoài ngôi nhà nhỏ của Mai. Ánh sáng duy nhất trong căn nhà là từ chiếc đèn bàn trong phòng khách. Cô quan sát thấy Mai và bà ngoại cô ta đang ngồi xem tivi cùng nhau. Khác với Hoa, Mai sống trong một căn nhà nhỏ và đơn giản, nhưng lại có không khí ấm áp của một gia đình.
Linh bước chậm rãi về phía căn nhà, mắt dõi theo từng cử động của Mai qua khung cửa sổ. Cô chọn thời điểm khi bà ngoại Mai đi vào phòng ngủ. Căn nhà giờ chỉ còn lại một mình Mai ngồi bên chiếc bàn ăn.
Điện thoại của Mai reo lên, và cô cau mày khi thấy một số lạ. Cô định không nhấc máy, nhưng rồi lại nghĩ đến việc đây có thể là một người quen gọi mà mình chưa lưu số.
“Alo?”
“Chị Mai, tối nay chị có sợ không?” Giọng Linh vang lên nhẹ nhàng, khiến Mai rùng mình.
“Đứa nào thế? Mày lại định giở trò gì à?” Mai đáp lại bằng giọng bực bội, nhưng không giấu nổi chút lo lắng trong giọng nói.
“Chị không nhớ sao? Chúng ta có hẹn từ tối qua rồi mà.”
“Đủ rồi! Tao không sợ mày đâu!” Mai hét lên, nhưng trong lòng cô bắt đầu dâng lên một nỗi sợ vô hình.
“Chị nên sợ,” giọng nói của Linh lạnh lẽo hơn bao giờ hết. “Bởi vì tối nay, em sẽ đến.”
Điện thoại tắt phụt, để lại Mai đứng giữa phòng với đôi bàn tay run rẩy. Cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng đây chỉ là trò đùa của Linh. Nhưng trong thâm tâm, một nỗi lo lắng khó chịu không ngừng len lỏi.
Cô đi tới cửa để kiểm tra, nhưng khi kéo rèm cửa ra, cô không thấy ai. Cảm giác bị theo dõi khiến cô không yên tâm. Mai lùi lại, định quay trở lại phòng khách, nhưng ngay lập tức, cô cảm nhận được một làn gió lạnh lẽo thổi qua sau gáy. Tim cô đập loạn xạ, tay cô run rẩy không thể điều khiển.
Cô chậm rãi quay đầu lại… và thấy Linh đứng ngay đó, mỉm cười với cô trong bóng tối.