Chương 2: Những kẻ thách thức
Ngôi trường mới tại quê dường như chậm rãi và buồn tẻ hơn so với thành phố. Những bức tường sơn màu vàng ố, sân trường lác đác vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ, học sinh ngồi thành từng nhóm dưới bóng cây, nói chuyện với nhau một cách lười biếng. Nhưng đối với Linh, đây là một nơi hoàn hảo để bắt đầu lại. Không ai biết quá khứ của cô, không ai biết cô đã từng làm gì. Cô có thể tạo dựng hình ảnh của mình từ đầu mà không ai nghi ngờ.
Ngay từ ngày đầu tiên, Linh đã dễ dàng gây được ấn tượng mạnh mẽ với mọi người. Nét đẹp trong sáng, nụ cười dịu dàng và cách nói chuyện lễ phép của cô nhanh chóng khiến thầy cô và những người lớn trong trường khen ngợi. Các bạn cùng lớp phần lớn đều tỏ ra thân thiện và muốn làm quen với Linh, nhưng có một nhóm học sinh cá biệt, nổi bật trong số đó là ba cô gái: Hoa, Mai và Thư, không hề dễ chịu trước sự xuất hiện của Linh.
Hoa là thủ lĩnh ngầm của nhóm. Với mái tóc nhuộm màu đỏ rực, cô luôn đứng đầu trong các cuộc bắt nạt, và đã tạo nên một bầu không khí sợ hãi trong lớp. Mai và Thư là hai kẻ theo đuôi, luôn hùa theo Hoa trong mọi hành động. Cả ba cô gái này nhanh chóng nhận ra rằng Linh đang thu hút sự chú ý từ các bạn khác, đặc biệt là các chàng trai. Điều này khiến họ cảm thấy bực bội và khó chịu.
Trong giờ giải lao, khi Linh đang ngồi đọc sách dưới gốc cây bàng, Hoa dẫn theo Mai và Thư bước tới. Hoa đứng trước mặt Linh, đôi mắt ánh lên sự thách thức. Linh ngước mắt lên, nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt vẫn dịu dàng như mọi khi.
“Em gái mới chuyển tới, sao ngồi đây một mình vậy? Không thấy buồn chán à?” Hoa bắt đầu với giọng đầy mỉa mai, tay chống hông, cố tình đứng chắn tầm nhìn của Linh.
“Không, tớ thích yên tĩnh mà,” Linh đáp, giọng điềm tĩnh, không chút sợ hãi hay bối rối.
Mai và Thư cười khúc khích, đứng cạnh Hoa. “Yên tĩnh? Hay là không ai muốn chơi với cô ta?” Mai chế giễu.
Linh không đáp lại ngay. Cô ngắm nhìn từng nét mặt của ba cô gái, đọc rõ từng biểu cảm kiêu ngạo và kẻ cả. Trong lòng cô, không có gì ngoài sự khinh bỉ dành cho những kẻ này. Họ thật yếu đuối và ngu ngốc, nghĩ rằng chỉ cần thái độ hung hăng là có thể kiểm soát mọi người.
“Bọn chị đang hỏi đấy, em có nghe không?” Thư lên tiếng, cố tạo thêm áp lực.
Linh từ tốn gập cuốn sách lại, đặt nó lên đùi. Cô ngước nhìn Hoa, ánh mắt không hề tỏ ra lo lắng, cũng không thù địch. Nó chỉ là một ánh mắt trống rỗng, như thể Linh đang nhìn xuyên qua Hoa mà không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô ta.
“Chúng ta không cần phải thách thức nhau đâu,” Linh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén, “Chị không nên gây sự với người mình không hiểu rõ.”
Hoa bật cười lớn, nhưng có chút bối rối trong ánh mắt. Cô chưa từng gặp ai lại có thể nói chuyện bình thản như vậy khi bị đe dọa. “Mày đang nói gì thế? Mày nghĩ mày là ai?”
Mai và Thư cười vang, nhưng Linh vẫn không thay đổi nét mặt. Cô chỉ nhún vai, như thể chuyện này không đáng để cô bận tâm. “Em không muốn có rắc rối. Nhưng nếu chị cứ cố tình ép buộc, thì chị sẽ không thích kết quả đâu.”
Hoa cau mày, sự giễu cợt trong mắt dần biến mất, thay vào đó là một chút nghi ngờ. Tuy nhiên, cô không muốn mất mặt trước hai bạn của mình. Cô tiến thêm một bước, cúi sát xuống Linh, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
“Mày đang thách tao à?”
Linh khẽ cười, nụ cười thoáng qua như một bóng ma. “Chị nghĩ thế nào cũng được.”
Không khí giữa họ chùng xuống. Hoa cảm nhận được điều gì đó không ổn từ Linh, nhưng cái tôi và sự kiêu ngạo khiến cô không lùi bước. Cô vươn tay, định giật lấy cuốn sách trên tay Linh, nhưng Linh đã nhanh hơn, nắm chặt tay cô.
Khoảnh khắc đó, trong ánh mắt của Linh thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, như thể trong giây lát, lớp mặt nạ thiên thần đã rơi xuống. Cảm giác đó khiến Hoa rùng mình, nhưng cô không rút tay lại.
“Em khuyên chị không nên thử kiên nhẫn của em,” Linh nói, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng chứa đựng sự đe dọa rõ rệt. “Em không giống những người khác.”
Hoa nhìn chằm chằm vào Linh, đôi mắt cô có chút do dự. Nhưng trước mặt bạn bè, cô không thể tỏ ra yếu đuối. Cô buông tay, cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi, ra hiệu cho Mai và Thư đi theo. Trước khi rời đi, cô quay lại nói, “Tao sẽ để ý đến mày, con nhóc. Cứ đợi đấy.”
Linh nhìn theo ba cô gái khuất dần, ánh mắt bình thản. Trong lòng cô không có sự lo lắng hay sợ hãi. Cô đã quen với những kẻ như họ, những kẻ nghĩ rằng họ có quyền lực chỉ vì họ lớn tiếng. Nhưng Linh biết rõ rằng, trò chơi chỉ mới bắt đầu. Và lần này, cô sẽ không dừng lại chỉ với những vết thương nhỏ.
Trong suy nghĩ của Linh, việc trừng phạt kẻ thù không chỉ đơn giản là đánh bại họ. Cô thích chơi trò chơi tâm lý, thích tạo ra sự sợ hãi dần dần cho đến khi họ không còn lựa chọn nào ngoài việc tự hủy diệt.
Linh nhìn lên bầu trời, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng. Một cuộc chơi mới đã bắt đầu, và lần này, cô sẽ chắc chắn rằng không ai có thể thoát khỏi cái bẫy mà cô sắp đặt.