Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

9:28 chiều – 22/07/2025

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm tắt những ngọn nến. Họ ngồi lại trong bóng tối, lòng đầy hồi hộp. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau.

Xuân và Mai quay lại, và thấy bóng dáng mờ mờ hiện lên giữa không gian tối tăm. Họ nắm chặt tay nhau, ánh mắt đầy lo lắng.

“Có ai ở đó không?” Xuân lên tiếng, giọng run rẩy.

Một âm thanh thì thầm, như từ rất xa, vọng lại. “Giúp… giúp chúng tôi…”

Cả hai cô gái cảm thấy một cảm giác vừa sợ hãi vừa thương xót. Họ đã gọi được những linh hồn, và giờ đây, nhiệm vụ của họ đã bắt đầu. Nhưng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Họ đã sẵn sàng đối mặt với những điều tăm tối nhất trong quá khứ? 

Mỗi phút trôi qua, sự căng thẳng lại dâng lên. Họ biết rằng họ không thể quay lại, vì đã có điều gì đó đã bắt đầu, và họ phải hoàn thành nó. Linh hồn cần sự giúp đỡ, và họ sẽ không lùi bước.

Bóng đen đứng trước mặt Xuân và Mai dần trở nên rõ ràng hơn. Một hình ảnh mờ ảo của một cô gái trẻ, khoảng mười lăm tuổi, ánh mắt tràn đầy nỗi buồn và đau khổ. Xuân cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng, như thể cô có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của linh hồn đang kêu gọi họ.

“Chúng tôi… chúng tôi đến để giúp đỡ bạn,” Mai nói, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết. “Bạn không cần phải lo lắng nữa.”

Cô gái không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt sáng ngời ánh lên những giọt nước mắt chưa rơi. Xuân cảm nhận được một luồng khí lạnh toát lên từ linh hồn, như một lời nhắc nhở về những đau thương không thể nguôi ngoai.

“Bạn tên gì?” Xuân hỏi, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi đang dâng trào.

“Ngọc,” cô gái thì thầm, giọng nói như làn gió thoảng. “Tôi… tôi đã bị giết. Họ đã… không để tôi sống.”

Mai chớp mắt, cảm giác thương xót và căm phẫn trỗi dậy trong lòng. “Tại sao bạn lại ở đây? Chúng tôi muốn giúp bạn tìm thấy sự bình yên.”

Ngọc im lặng một chút, rồi tiếp tục. “Tôi là con gái của một thủ lĩnh bộ tộc. Sau khi cha tôi thua trận, tôi đã bị bắt làm hy sinh. Họ đã nấu chín tôi và dâng lên các vị thần.”

Xuân cảm thấy cái lạnh bao trùm quanh mình. “Tôi… tôi xin lỗi vì điều đó. Nhưng bây giờ chúng tôi ở đây. Chúng tôi sẽ làm lễ giải thoát cho bạn.”

“Không chỉ tôi,” Ngọc nói, đôi mắt trở nên trống rỗng. “Nhiều linh hồn khác cũng đã chịu đựng đau khổ như tôi. Họ cần sự giúp đỡ. Họ không thể siêu thoát.”

“Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể,” Mai hứa hẹn, lòng đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẽ giúp bạn và những người khác.”

“Để giải thoát cho chúng tôi, các bạn cần thực hiện nghi lễ đúng cách,” Ngọc nhấn mạnh. “Nhưng hãy cẩn thận. Những gì bạn sắp làm sẽ thu hút những thế lực tăm tối.”

Xuân và Mai nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. Họ đã biết rằng những điều họ đang đối mặt không chỉ đơn thuần là một cuộc giải thoát. Nó có thể dẫn đến những điều kinh khủng hơn, những điều mà họ chưa bao giờ tưởng tượng ra.

“Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ,” Xuân lên tiếng, “nhưng chúng tôi cần biết thêm về cách thực hiện nghi lễ này. Bạn có thể hướng dẫn chúng tôi không?”

Ngọc gật đầu, đôi mắt đầy hy vọng. “Các bạn cần phải tạo ra một vòng tròn bảo vệ bằng muối, nến, và hoa. Sau đó, hãy đọc những câu thần chú này.” Cô đưa cho Mai một mảnh giấy, trên đó ghi lại những ký tự cổ xưa.

Khi họ bắt đầu chuẩn bị, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Những ngọn nến được thắp sáng, ánh sáng lập lòe chiếu sáng khu vườn tối tăm. Vòng tròn bảo vệ bằng muối được tạo ra, tạo nên một ranh giới giữa thế giới của họ và thế giới của linh hồn.

“Khi các bạn đọc câu thần chú, hãy tập trung vào việc giải thoát cho linh hồn. Đừng để tâm trí bị phân tán,” Ngọc nhắc nhở. “Nếu không, những thế lực tăm tối sẽ xâm nhập vào đây.”

Mai nắm chặt tay Xuân, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Họ đã quyết định, không quay đầu lại. Họ sẽ làm mọi cách để giúp đỡ những linh hồn đang phải chịu đựng.

Khi họ bắt đầu đọc những câu thần chú, một cảm giác hồi hộp tràn ngập không gian. Xuân cảm thấy như có một sức mạnh kỳ diệu đang len lỏi qua cơ thể, kết nối họ với thế giới bên kia. Những từ ngữ cổ xưa vang lên trong không khí, hòa quyện với âm thanh của đêm tối.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, tắt hết đèn nến và làm rối tung vòng tròn muối. Xuân và Mai hoảng hốt, lo lắng rằng mọi thứ sẽ bị phá hỏng.

“Đừng dừng lại!” Ngọc hét lên, giọng nói trở nên sắc lạnh. “Tiếp tục! Đừng để chúng phá hỏng nghi lễ!”

Xuân và Mai tiếp tục đọc, mặc dù tiếng thì thầm từ những bóng tối xung quanh ngày càng trở nên lớn hơn. Họ cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn khác, những người cũng đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Tiếng động khủng khiếp vang lên, như thể có hàng ngàn tiếng khóc, than van từ những người đã bị tổn thương.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00