Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15

9:25 chiều – 22/07/2025

“Điều đó cũng khiến em cảm thấy bất an,” Mai thừa nhận. “Có lẽ chúng ta đã chạm vào một điều gì đó mà chúng ta chưa sẵn sàng hiểu.”

Khi màn đêm buông xuống, họ trở về phòng ngủ, nhưng giấc ngủ không đến với họ dễ dàng. Cả hai đều bị ám ảnh bởi những hình ảnh kỳ quái và ám ảnh từ lễ cúng ban nãy. Mọi thứ đều quá nặng nề, và những cảm xúc tồi tệ vẫn quanh quẩn trong đầu.

Khi Mai đã thiếp đi, Xuân cảm thấy bồn chồn. Cô lăn qua lăn lại trên giường, cố gắng tìm kiếm một giấc ngủ yên bình, nhưng không thể. Những tiếng thì thầm vang lên trong đầu cô, như những tiếng kêu cứu từ những linh hồn mà họ đã gặp. 

“Giải thoát… giải thoát…” Những từ này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Xuân, như một điệp khúc ám ảnh.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô quyết định ra ngoài một lúc. Cửa sổ mở, để cho không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào. Ánh trăng sáng chiếu qua, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên nền đất.

Khi bước ra ngoài, Xuân cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm quanh mình. Những cơn gió thổi qua như những bàn tay vô hình, khiến cô rùng mình. Cô đi về phía ngọn đồi, nơi họ đã thực hiện lễ cúng, cảm giác như có một sức hút kỳ lạ từ nơi đó.

Khi đến gần, Xuân dừng lại, lòng dạ phân vân. “Có thể mình đã sai khi đến đây vào giờ này,” cô tự nhủ. Nhưng một phần trong cô lại thúc giục cô tiến về phía trước. 

Khi tới nơi, cô cảm thấy không khí xung quanh như nặng nề hơn. Những tảng đá trông như đang dõi theo từng bước đi của cô, và những bóng đen dường như đang nhảy múa trong ánh trăng. Xuân khẽ gọi tên Mai, nhưng không có ai đáp lại.

Bỗng dưng, cô cảm nhận được một sự hiện diện, như có ai đó đứng bên cạnh cô. Xuân quay người lại, tim đập thình thịch. “Mai?” cô gọi, nhưng không có câu trả lời. 

Rồi cô thấy một bóng người lờ mờ xuất hiện giữa những tảng đá, ánh mắt mờ mịt và đầy bi thương. Xuân không thể tin vào mắt mình. Cô gái trong bộ trang phục cổ xưa mà họ đã thấy trong lễ cúng đứng trước mặt cô.

“Giải thoát…” Giọng nói yếu ớt, như từ cõi xa xăm vọng lại.

“Cô là ai?” Xuân hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ta là linh hồn của một cô gái bị chôn vùi trong quá khứ. Ta đã chứng kiến những điều kinh hoàng mà dân tộc ta đã làm,” cô gái trả lời, giọng đầy đau thương. “Tôi cần sự giúp đỡ của các người.”

Xuân cảm thấy một nỗi sợ hãi lấn át nhưng cũng tràn đầy tò mò. “Cô muốn chúng tôi giúp gì?”

“Chúng ta cần giải phóng những linh hồn bị giam cầm trong những chiếc bình đồng. Họ không chỉ là những người đã bị hiến tế, mà còn là những người sống trong nỗi sợ hãi và tội lỗi. Họ cần được giải thoát khỏi vòng luân hồi này,” cô gái nói.

Xuân nuốt nước bọt, cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. “Nhưng chúng tôi đã thực hiện lễ cúng rồi. Tại sao họ vẫn chưa được giải thoát?”

“Lễ cúng chỉ là bước đầu. Để thực sự giải phóng họ, các người cần tìm ra bí mật sâu thẳm của những chiếc bình đồng,” cô gái đáp.

Xuân cảm thấy chóng mặt trước những thông tin mà mình vừa nghe. “Bí mật gì? Làm thế nào chúng tôi có thể tìm ra nó?”

“Có một cuốn sách cổ, ghi chép lại mọi nghi lễ, mọi bí mật của triều đại nhà Thương. Nó được cất giấu tại nơi mà linh hồn ta từng sống, bên trong những tàn tích cổ xưa. Chỉ khi tìm ra cuốn sách đó, các người mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi nỗi ám ảnh này,” cô gái nói, ánh mắt đầy hy vọng.

Nhưng ngay khi Xuân chuẩn bị hỏi thêm, bóng dáng của cô gái mờ dần, như làn khói tan biến vào không khí. “Chờ đã! Đừng đi! Hãy cho tôi biết thêm!” Xuân kêu lên, nhưng không có ai đáp lại.

Cô đứng đó, lòng ngổn ngang, cảm giác sợ hãi và tò mò lẫn lộn. Cô cần phải nói với Mai về những gì vừa xảy ra. Cô quay về nhà, lòng đầy suy nghĩ về những gì mà cô gái đã chia sẻ. 

Khi trở về, Mai vẫn đang ngủ say. Xuân ngồi bên cạnh, nhìn vào gương mặt thanh bình của bạn mình, nhưng lòng cô không thể tìm thấy sự bình yên. Những gì cô vừa trải qua quá khủng khiếp, và cô biết rằng cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu. 

Trước khi đi ngủ, Xuân thầm nghĩ về cuốn sách cổ mà cô gái đã nhắc đến. Họ cần phải tìm kiếm nó, không chỉ để giúp những linh hồn, mà còn để hiểu rõ hơn về những bí mật đen tối của triều đại nhà Thương. Nhưng trong sâu thẳm, cô cũng không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng về những gì đang chờ đón họ phía trước.

Sáng hôm sau, ánh nắng vàng ấm áp tràn ngập khung cửa sổ, nhưng tâm trạng của Xuân và Mai vẫn nặng nề. Sau những gì đã xảy ra đêm qua, họ quyết định không thể chần chừ thêm nữa. Họ cần tìm hiểu về cuốn sách cổ mà cô gái linh hồn đã đề cập, cũng như những bí mật mà nó có thể chứa đựng.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00