Chương 16
“Chúng ta cần đến thư viện của viện bảo tàng,” Mai nói, ánh mắt quyết tâm. “Có thể ở đó có tài liệu nào nói về cuốn sách đó.”
“Đúng, và có thể chúng ta cũng nên tìm hiểu về các di tích cổ xưa khác trong khu vực này,” Xuân đồng ý. “Có thể chúng ta sẽ tìm ra được một manh mối nào đó.”
Hai cô gái nhanh chóng chuẩn bị, thu thập những tài liệu cần thiết và lên đường đến bảo tàng Âm Hư. Đến nơi, họ thấy không khí trong bảo tàng vẫn ảm đạm, với những hiện vật cổ kính phản chiếu ánh sáng mờ mờ từ đèn chiếu sáng.
Khi vào trong, họ hướng đến khu vực nghiên cứu, nơi có hàng ngàn cuốn sách và tài liệu lưu trữ về lịch sử và văn hóa của triều đại nhà Thương. Xuân mở cuốn sách đầu tiên, nhưng những ký tự cổ xưa dường như quá khó khăn để hiểu. Mai cũng không dễ dàng hơn.
“Chúng ta nên tìm một người có chuyên môn về lịch sử cổ đại,” Mai đề xuất. “Có thể họ sẽ biết rõ hơn về cuốn sách đó.”
Ngay khi họ đang trao đổi, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta có vẻ ngoài nhã nhặn, với cặp kính gọng vàng và vẻ mặt sáng dạ. “Xin chào, tôi là Phạm Huy, người phụ trách khu vực này. Có điều gì mà tôi có thể giúp các cô không?”
“Chúng tôi đang tìm kiếm thông tin về một cuốn sách cổ liên quan đến triều đại nhà Thương,” Xuân nói. “Có thể ông biết về nó không?”
Phạm Huy suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. “Triều đại nhà Thương có nhiều tài liệu quý giá. Có một cuốn sách cổ mà tôi đã nghe nói đến, nhưng không chắc nó còn tồn tại. Cuốn sách đó ghi chép lại nhiều phong tục, nghi lễ, và cả những điều bí ẩn trong nền văn hóa của họ.”
“Ông có biết nó được cất giữ ở đâu không?” Mai hỏi, lòng đầy hy vọng.
“Người ta đồn rằng nó đã bị chôn vùi cùng với một số hiện vật tại một trong những di tích cổ gần đây, tại khu vực Lưu An,” ông Phạm Huy trả lời. “Nhưng khu vực đó rất nguy hiểm. Nhiều nhà khảo cổ đã gặp phải những tai nạn bí ẩn khi tiến vào đó.”
Xuân và Mai nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng đây là cơ hội của họ, nhưng cũng là một thử thách lớn. “Chúng tôi vẫn muốn tìm kiếm,” Xuân nói với quyết tâm.
“Các cô phải hết sức cẩn thận. Nếu thật sự quyết định đi, hãy trang bị đầy đủ và không nên đi một mình,” Phạm Huy khuyên nhủ.
Sau khi thu thập thêm thông tin về khu vực di tích Lưu An, họ chuẩn bị lên đường. Họ mua bản đồ và các dụng cụ cần thiết cho chuyến hành trình, bao gồm đèn pin, nước, và một số thực phẩm. Cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng bao trùm lấy họ.
Hôm sau, họ xuất phát, lái xe đến khu vực Lưu An. Cảnh quan nơi đây thật hùng vĩ, nhưng cũng đầy bí ẩn. Những ngọn đồi xanh mướt xen kẽ với những tảng đá lớn, như những chứng nhân thầm lặng của lịch sử.
Khi đến nơi, họ dừng lại để xem xét bản đồ. Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, khiến Mai rùng mình. “Có gì không ổn ở đây,” cô nói, cảm giác như có một điều gì đó đang theo dõi họ.
Xuân không nói gì, chỉ chăm chú vào bản đồ. Họ theo chỉ dẫn, băng qua những con đường nhỏ và những cánh rừng rậm rạp. Càng đi sâu, không khí càng trở nên nặng nề hơn.
Sau vài giờ đồng hồ đi bộ, họ đến được một khu vực có dấu tích cổ xưa. Những mảnh gạch, xương động vật và đất đai bị xới lên khiến cho nơi đây trông hoang tàn. Họ bắt đầu tìm kiếm, hy vọng có thể tìm thấy dấu hiệu của cuốn sách cổ.
“Chúng ta hãy chia nhau ra tìm kiếm,” Xuân đề nghị. “Có thể sẽ nhanh hơn.”
Mai gật đầu và cả hai bắt đầu công việc của mình. Xuân lần theo những tảng đá lớn, lật từng mảnh đất. Một tiếng động nhỏ phía sau khiến cô quay lại, nhưng chỉ là tiếng lá rơi.
Khi đã mất nhiều thời gian mà không có bất kỳ manh mối nào, Xuân bắt đầu cảm thấy thất vọng. Cô ngồi xuống, lấy nước uống và nhìn vào khoảng không. Bỗng nhiên, ánh mắt cô chạm phải một cái gì đó lấp lánh giữa những tảng đá. Cô lại gần, phát hiện ra đó là một chiếc bình cổ, nhưng có vẻ như nó đã bị chôn vùi một phần trong đất.
“Mai! Chị xem này!” Xuân gọi lớn, kích thích sự chú ý của Mai.
Mai nhanh chóng đến gần, khi cả hai cố gắng kéo chiếc bình ra khỏi đất. Khi chiếc bình đã được lấy ra, họ nhìn thấy những ký tự cổ xưa khắc trên đó.
“Có thể đây là một phần của di tích!” Mai phấn khích. “Chúng ta cần phải mở nó ra.”
Xuân và Mai cùng nhau tìm cách mở chiếc bình. Một lúc sau, với những nỗ lực không ngừng, chiếc bình đã mở ra. Bên trong có một cuốn sách cũ kỹ, bám đầy bụi bẩn và mạng nhện.
“Đây rồi! Đây chính là cuốn sách!” Mai thốt lên, ánh mắt lấp lánh.
Họ cẩn thận lấy cuốn sách ra, nhưng ngay khi vừa cầm trên tay, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến họ cảm thấy rùng mình. Xuân ngẩng đầu lên, nhưng không thấy gì ngoài bầu trời âm u.