Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 14

9:23 chiều – 22/07/2025

“Có lẽ trong những tài liệu mà chúng ta đã mang theo có thông tin,” Mai trả lời, bắt đầu lật giở những trang sách trong túi. 

Sau một hồi tìm kiếm, cô tìm thấy một đoạn ghi chép về lễ cúng trong một quyển sách cũ. “Để thực hiện lễ cúng, chúng ta cần chuẩn bị ba món vật phẩm: nước, hoa, và một đồ vật tượng trưng cho lòng thành kính.”

“Chúng ta có thể tìm hoa dại xung quanh đây,” Xuân nói, trong khi Mai gật đầu đồng ý. 

Họ bắt đầu tìm kiếm, và nhanh chóng tìm thấy những bông hoa dại nở rộ quanh chân đồi. Cầm trên tay những bông hoa tươi đẹp, họ quay lại với những vật phẩm còn lại. Một dòng suối nhỏ chảy ngay bên cạnh ngọn đồi, mang đến nguồn nước tinh khiết. Họ lấy nước từ suối và đặt vào một cái chén nhỏ mà Mai đã mang theo.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ bắt đầu thực hiện lễ cúng. Mai và Xuân đứng trước nhóm đá, tay cầm chén nước và hoa, lòng đầy tôn kính. Họ bắt đầu tụng niệm những câu thần chú mà Mai đã đọc được trong sách.

“Chúng con xin gửi đến các linh hồn nơi đây, xin hãy nhận lấy lòng thành kính của chúng con. Xin hãy tha thứ cho những tội lỗi trong quá khứ và cho chúng con biết cách giải thoát cho các ngài,” Mai nói, giọng lạc đi.

Những từ ngữ thoát ra từ miệng họ như những cơn gió nhẹ, bay lượn giữa không gian. Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên dày đặc, và một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến họ rùng mình. Ánh sáng của mặt trời dường như cũng bị che khuất, tạo ra một bầu không khí u ám.

“Có điều gì đó không ổn,” Xuân thì thầm, ánh mắt lo lắng. “Có phải chúng ta đã làm sai không?”

“Không, chúng ta chỉ cần kiên định,” Mai trả lời, cố gắng giữ vững tinh thần.

Nhưng đột nhiên, từ trong những tảng đá, một âm thanh vang lên, như tiếng thở dài của những linh hồn đang hiện hữu. Một làn sương mù bắt đầu cuốn quanh họ, và những hình ảnh mờ ảo của những con người trong bộ trang phục cổ đại hiện lên, như những linh hồn đang tìm kiếm sự giải thoát.

“Chúng ta đang làm đúng,” Mai nói, nhưng lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang. “Hãy tiếp tục.”

Xuân nhắm mắt lại, và trong khoảnh khắc, họ cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn, những nỗi đau và sự tội lỗi của quá khứ đang tràn về. Cả hai cùng nắm chặt tay nhau, cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ giữa họ.

“Hãy cho chúng tôi biết cách giúp các ngài,” Xuân nói, giọng nghẹn ngào. “Chúng tôi không muốn thấy các ngài khổ sở thêm nữa.”

Từ xa, một hình ảnh hiện lên, một cô gái trẻ trong trang phục xưa, ánh mắt đầy bi thương nhìn về phía họ. “Giải thoát… là từ bỏ những nỗi đau,” giọng nói vang vọng trong không khí, như một lời thì thầm từ cõi xa xăm.

Mai và Xuân cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng mình đang đứng trước một cơ hội để thay đổi vận mệnh của những linh hồn này. Họ sẽ không ngừng lại cho đến khi giải thoát cho tất cả.

Cả hai tiếp tục tụng niệm, và trong khoảnh khắc đó, họ cảm nhận được một sức mạnh kỳ diệu, như thể những linh hồn đã bắt đầu tìm thấy con đường trở về. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không chỉ vì sự đau khổ của những linh hồn mà còn vì niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Cuối cùng, khi lễ cúng kết thúc, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn đi những ám ảnh của quá khứ. Mai và Xuân đứng đó, nhìn vào không gian xung quanh, nơi mà những linh hồn đã từng bị giam cầm giờ đây đã tìm thấy bình yên.

“Chúng ta đã làm được,” Xuân nói, giọng lạc đi vì xúc động. “Chúng ta đã giúp họ.”

Mai gật đầu, nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này là những giọt nước mắt của niềm vui. “Chúng ta đã mang lại ánh sáng cho những linh hồn tăm tối.”

Họ quay về, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, biết rằng cuộc hành trình của mình không chỉ dừng lại ở đây. Họ đã làm một điều lớn lao, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài, và những bí mật vẫn đang chờ đón.

Mai và Xuân quay về nhà với tâm trạng nhẹ nhàng, nhưng những hình ảnh của những linh hồn vẫn in đậm trong tâm trí họ. Họ cảm thấy như vừa trải qua một trận chiến tâm linh, một cuộc đối đầu với những bóng ma từ quá khứ, và trong lòng vẫn còn bận tâm về những gì đã xảy ra tại ngọn đồi cổ xưa.

Tối hôm đó, khi trời đã tối muộn, cả hai ngồi lại bên chiếc bàn nhỏ trong căn phòng ấm cúng, cố gắng thu xếp lại những suy nghĩ. Mai mở quyển sách mà cô đã mang theo, cố tìm kiếm thêm thông tin về văn hóa và những phong tục của triều đại nhà Thương.

“Em có cảm giác như những gì chúng ta đã làm không chỉ dừng lại ở việc giải thoát cho những linh hồn, mà còn có điều gì đó sâu xa hơn,” Mai nói, ánh mắt đăm chiêu.

Xuân gật đầu. “Có lẽ những bí mật vẫn đang chờ chúng ta khám phá. Nhưng em không thể không cảm thấy lo lắng. Hôm nay, khi tụng niệm, em đã thấy một hình ảnh khác… một thứ gì đó u ám và đáng sợ hơn.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00