Chương 3: Những Dấu Hiệu Bất Thường
Miên bước ra khỏi giường vào sáng hôm sau, cảm giác nặng nề như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo, khiến mọi thứ trở nên lạ lẫm và đáng sợ. Cô nhìn vào gương, cố gắng xác nhận rằng mình vẫn là chính mình. Tuy nhiên, đôi mắt trong gương không còn như trước nữa. Chúng mệt mỏi, đầy vẻ cảnh giác và sợ hãi, như thể có thứ gì đó ghê rợn đang tồn tại sâu bên trong.
Cô cố trấn an bản thân rằng đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng trong lòng, Miên biết rõ những gì cô cảm nhận không hề đơn thuần là một giấc mơ. Cảm giác bất an bám lấy cô suốt buổi sáng, từng tiếng động, từng cử chỉ đều khiến cô giật mình, dù chỉ là tiếng bước chân ngoài hành lang hay tiếng động vật nào đó chạy qua.
Cố gắng tập trung vào công việc, Miên mặc đồ và đi đến xưởng. Trên đường đi, cô nhận ra mình đang chú ý một cách đặc biệt đến những người xung quanh. Có điều gì đó kỳ lạ trong ánh mắt của họ, như thể họ biết điều gì đó về cô, thứ mà ngay cả bản thân cô cũng chưa rõ.
Buổi làm việc diễn ra chậm chạp và nặng nề. Miên liên tục nhìn đồng hồ, cảm giác như thời gian trôi qua một cách rề rà, còn không gian thì ngột ngạt đến mức cô gần như ngộp thở. Một vài đồng nghiệp chú ý đến vẻ ngoài thất thần của cô, nhưng Miên chỉ lảng tránh và không nói gì.
Sau khi tan ca, Miên bước ra khỏi xưởng, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh mơ hồ từ đêm trước. Trên đường về, cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi, bước chân càng lúc càng dồn dập. Dù không có bất cứ bóng người nào xung quanh, cô vẫn cảm giác rõ ràng có sự hiện diện đầy hăm dọa, khiến cô không ngừng liếc nhìn xung quanh. Những cái cây ven đường dường như trở nên tối tăm hơn, những ngọn đèn đường thì lờ mờ, tạo ra những khoảng tối đáng sợ mà Miên chẳng dám nhìn lâu.
Về đến nhà, cô ngay lập tức khóa chặt cửa lại, nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, như thể sợ rằng bóng trắng đêm qua sẽ đột nhiên xuất hiện ở ngoài sân. Không có gì, chỉ là bóng tối tĩnh mịch. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng đó lại càng làm cô lo lắng hơn. Cô cầm điện thoại lên, gọi cho một người bạn để nhờ giúp đỡ, nhưng chẳng có ai bắt máy. Trong lòng cô dần nổi lên một cảm giác lạ lẫm – như thể mình đang bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài.
Miên ngồi xuống ghế, cầm lấy ly nước, nhưng bàn tay cô run rẩy khiến nước trong ly văng tung tóe. Cô hít thở thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cô giật mình đánh rơi ly nước xuống sàn. Cô vội nhặt điện thoại lên, số điện thoại hiển thị không quen thuộc. Cô ngập ngừng một lúc, rồi bấm nghe.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi một giọng nói yếu ớt vang lên, thoáng như gió thoảng qua: “Cô không thể thoát được đâu…”
Miên buông điện thoại, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô vội vàng ngắt cuộc gọi, nhưng cảm giác sợ hãi đã lan tràn trong lòng. Không gian xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh bóng trắng đêm qua – và rồi cô hiểu rằng, mọi thứ chưa hề kết thúc.
Rùng mình, Miên nhìn quanh căn phòng, thấy bóng tối từ các góc đang như len lỏi, lan tràn, chực chờ vây lấy cô. Không gian yên tĩnh của căn nhà giờ đây như bị phủ lên bởi một lớp mờ ảo kỳ quái. Cô tự hỏi, phải chăng có thứ gì đó đang trỗi dậy, từ sâu bên trong bóng tối, cố gắng kéo cô vào một thế giới khác?
Miên lui về phía giường, cố gắng bật đèn lên, nhưng ánh sáng không làm cô an tâm hơn. Ngược lại, nó làm nổi bật những cái bóng lờ mờ từ các góc phòng. Trong tích tắc, cô thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt – và khi nhìn lại, nó đã biến mất, chỉ để lại một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Cô ngồi bệt xuống giường, cảm giác như mình không còn thuộc về nơi đây, mà đang ở trong một cơn ác mộng vô tận, không có điểm dừng.
Đêm hôm đó, Miên không tài nào ngủ được. Cô nằm đó, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, từng cơn gió khẽ thổi qua cửa sổ, từng tiếng kẽo kẹt của đồ đạc. Cảm giác sợ hãi lan tỏa, biến thành một cơn ám ảnh, làm cô không dám nhắm mắt. Bóng trắng vẫn còn ở đó, trong tâm trí cô, như một vết mực không thể xóa. Và cô biết rằng, dù có trốn chạy thế nào, nó sẽ vẫn luôn ở đó, chờ đợi khoảnh khắc để trở lại.
Câu chuyện sẽ tiếp tục khi Miên ngày càng rơi vào trạng thái mất dần kiểm soát, bị ám ảnh bởi bóng trắng và những hiện tượng kỳ bí xuất hiện xung quanh. Cảm giác thực và ảo lẫn lộn sẽ đẩy cô vào trạng thái tuyệt vọng và nghi ngờ thực tại. Nếu bạn cần, mình sẽ tiếp tục phát triển câu chuyện và hướng nó đến đỉnh điểm của sự kinh hoàng và ám ảnh.
Miên ngồi thẫn thờ, hơi thở dồn dập, mắt vẫn mở to, cố gắng lờ mờ nắm bắt lại thực tại. Cô tự nhủ mọi chuyện chỉ là do trí tưởng tượng của mình – những mệt mỏi sau một ngày dài làm việc có lẽ đã làm cô rối trí. Đêm tối, những bóng đen, và sự yên tĩnh chết chóc của con đường vắng đã vô tình dệt nên cơn ác mộng đó trong tâm trí cô.