Miên ngồi bệt xuống sàn nhà, cảm giác hoảng loạn vẫn chưa nguôi ngoai. Cô cố gắng điều hòa nhịp thở, tay run run ôm chặt lấy đôi vai, tự trấn an mình rằng tất cả chỉ là ảo giác. Căn phòng im ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đều. Nhưng chính sự yên lặng ấy lại làm cô thêm sợ hãi, như thể có ai đó đang lặng lẽ quan sát cô từ góc tối nào đó trong căn phòng.
Cố gắng xua đi cảm giác rờn rợn, Miên đứng dậy và bước về phía phòng tắm, rửa mặt để lấy lại tinh thần. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu trong đó khiến cô giật mình lùi lại.
Trong gương, khuôn mặt của cô nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong. Nhưng điều làm cô khiếp sợ là đôi mắt trong gương dường như không phải của cô – chúng toát lên một cái nhìn lạnh lùng, u ám, và có gì đó bất ổn, như thể linh hồn bên trong không còn là chính cô nữa. Miên cúi xuống, hít thở thật sâu, tự nhủ rằng mình chỉ đang bị ám ảnh.
Cô quay người, cố gắng rời khỏi phòng tắm. Nhưng ngay khi vừa xoay lưng, Miên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ trong bồn rửa. Tiếng nhỏ giọt đều đặn, nhịp nhàng, nhưng càng lúc càng lớn dần, như thể nước đang chảy ra từ một thứ gì đó sâu xa và tối tăm. Cô quay lại, và trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng: từ bồn rửa, những giọt nước đen ngòm rỉ ra, tanh tưởi và đặc quánh như máu.
Miên hét lên, lùi lại đụng vào cánh cửa. Cô nhắm mắt, rồi mở ra, hy vọng rằng tất cả chỉ là một ảo giác, một trò chơi của trí tưởng tượng do quá mệt mỏi. Khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã trở lại bình thường. Không có nước đen, không có mùi tanh, chỉ là bồn rửa với chút nước còn đọng lại. Cô run rẩy, cảm thấy như mình đang mất dần lý trí.
Miên đi vào phòng ngủ, nằm trên giường, cố gắng quên đi những gì mình vừa trải qua. Cô nghĩ rằng có lẽ ngày mai, khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ ổn hơn, và đêm nay chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi nằm xuống, cô không thể nào nhắm mắt lại. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh bóng trắng lại hiện lên, rõ ràng và sống động. Khuôn mặt người phụ nữ đó không ngừng lởn vởn trong đầu cô, khiến cô lạnh sống lưng.
Rồi một tiếng động lạ vang lên từ cửa sổ. Miên mở mắt, cố gắng lắng nghe. Tiếng động đều đặn, giống như có ai đó gõ nhẹ vào cửa sổ, từng tiếng một, chậm rãi và đầy kiên nhẫn. Cô cảm thấy toàn thân cứng đờ, không dám cử động. Tiếng gõ vẫn tiếp tục, rồi ngừng lại, để lại không gian im lặng đáng sợ.
Miên cố gắng nghĩ rằng có thể chỉ là gió đập vào cành cây, nhưng ngay khi cô vừa nghĩ vậy, tiếng gõ lại vang lên, lần này mạnh hơn, như thể ai đó đang cố xâm nhập vào phòng cô. Tim cô đập loạn nhịp, nhưng không thể nào đứng dậy kiểm tra được. Nỗi sợ như tê liệt cô, giữ cô nằm im trên giường, chỉ biết lắng nghe tiếng gõ vang lên từng tiếng một.
Cô tự hỏi liệu mình có đang tỉnh hay mơ. Mọi thứ quá thật, nhưng cũng quá kỳ dị để có thể là sự thật. Tiếng gõ lại ngừng, và cô không dám nhúc nhích. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, rất gần, như ngay bên cạnh cô. Tiếng thở dài kéo dài, trầm và nặng nề, làm cô cảm thấy như có một ai đó đang hiện diện trong căn phòng.
Miên không chịu nổi nữa, bật dậy, bật đèn phòng lên. Ánh sáng tràn ngập căn phòng, nhưng không làm cô cảm thấy an toàn hơn. Cô nhìn quanh, mọi thứ vẫn như cũ, không có dấu hiệu của ai khác. Cô cố gắng kiểm tra cửa sổ, nhưng tất cả đã được khóa chặt. Vậy mà, cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình không còn ở một mình nữa.
Thời gian trôi qua, Miên trở lại giường, nhưng không dám tắt đèn. Cô nằm đó, nhìn lên trần nhà, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, cảm giác như có ai đó đang quan sát cô từ bóng tối. Và trong một khoảnh khắc, cô nhận ra rằng, có lẽ tất cả những gì cô đang trải qua không chỉ là trí tưởng tượng. Cô tự hỏi, liệu bóng trắng đó là gì, và tại sao nó lại ám ảnh cô một cách khủng khiếp như vậy.
Đêm dài dằng dặc, không có giấc ngủ nào đến. Miên nằm đó, cảm thấy như bị nuốt chửng trong chính nỗi sợ của mình. Cô bắt đầu tự nhủ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, một chuỗi những hình ảnh do trí óc mệt mỏi của cô tạo ra. Nhưng khi trời vừa sáng, những vệt sáng đầu tiên lọt qua cửa sổ, cô cảm thấy như một phần trong cô đã bị bóng trắng đó chiếm đoạt. Mọi thứ đã thay đổi, và cô biết rằng, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa.