Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 4: VẾT NỨT

8:05 chiều – 22/07/2025

Nhiều năm sau này, khi có ai đó hỏi tôi: “Điều gì khiến chị quyết định rời bỏ?”, tôi thường cười lặng. Tôi không biết phải trả lời sao. Vì rốt cuộc, cái giây phút bứt ra ấy không đến từ một cú phản bội quá rõ ràng, không từ một trận đòn ghen tàn nhẫn, mà nó giống như vết nứt chạy dọc bức tường cũ  âm thầm, dài dằng dặc, rồi một ngày tảng tường đổ sập, chẳng kịp báo trước.

Vết nứt đầu tiên, có lẽ là khi tôi đứng ngoài cửa phòng trọ, nghe giọng Lượng rù rì trong điện thoại. Tiếng anh ấm ớ, cười cợt, đôi khi bật ra những âm thanh tôi chưa từng nghe: “Ừ… Vợ yêu à…”, “Ừ, để mai anh ghé…”

Tôi cầm túi đồ ăn trên tay, hộp cháo nóng hổi đập vào lòng bàn tay, rịn hơi bỏng. Tôi không dám đẩy cửa. Tôi sợ nghe hết. Tôi sợ nghe rõ cô gái đầu dây bên kia. Tôi sợ chính tôi  sẽ phải thừa nhận tất cả những nghi ngờ bấy lâu nay đều không phải hoang tưởng.

Khi Lượng bước ra mở cửa, nhìn thấy tôi, anh giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang. Anh vội cúp máy, cười trừ:

 “Em về rồi hả? Đi đâu mà giờ mới về?”

Tôi nhìn sâu vào mắt anh. Bên trong, đôi đồng tử ấy vẫn ươn ướt cái dáng vẻ tội nghiệp mà tôi từng thương xót. Tôi định hỏi “Ai vừa gọi vậy?”, nhưng môi tôi cứng đờ. Tôi chỉ đưa túi cháo cho anh, như một con ngốc.

Anh xoa xoa cổ tay tôi, vờ như không có chuyện gì:

 “Hôm nay làm cực không? Ngồi ăn với anh nha.”

Chúng tôi ngồi bên nhau, mùi cháo nóng bốc lên, khói trắng mờ ảo che lấp khoảng cách đang lớn dần. Tôi húp từng thìa, cổ họng nghẹn đắng. Tôi nghe cả tiếng điện thoại anh rung trong túi quần, ánh đèn báo tin nhắn loé lên liên tục, như những vết cứa nhỏ vào tim tôi.

Sau đêm đó, tôi bắt đầu để ý hơn. Tôi không còn giả mù, giả điếc nữa. Tôi lục giỏ đồ anh giấu sau kệ bếp, moi ra mấy bao thuốc lạ, những tờ hoá đơn nhà nghỉ nhét vội trong túi quần chưa kịp giặt. Tôi thấy áo sơ mi anh mặc về đôi khi phảng phất mùi nước hoa ngọt hăng, thứ mùi rẻ tiền nhưng xa lạ với cái mùi mồ hôi quen thuộc của anh.

Tôi không đánh ghen. Tôi không lồng lộn. Tôi chỉ ngồi lì bên mép giường, tay cầm chiếc bật lửa cha tôi để lại  món đồ cũ như chứng tích của những ngày tôi từng tin rằng đàn ông có thể đổi thay chỉ bằng lòng vị tha của đàn bà.

Thằng bé con tôi về thăm, ngồi chơi lego dưới chân giường. Nó ngước lên hỏi tôi:

 “Mẹ ơi, mẹ buồn hả? Sao mẹ cứ nhìn cái bật lửa hoài vậy?”

  Tôi vuốt tóc nó, gượng cười:

 “Không sao đâu con. Mẹ chỉ mệt chút thôi.”

Nhưng thật ra, tôi biết mình mệt đã lâu rồi. Mệt vì giữ, mệt vì tin, mệt vì cứ phải đóng vai người đàn bà cam chịu để được vắt một giọt thương hại từ kẻ mà tôi gọi là “chồng không giấy tờ”.

Một đêm, tôi dằn lòng mở khoá điện thoại anh. Mật khẩu vẫn là ngày sinh tôi  một chi tiết nghe qua tưởng như lãng mạn, nhưng hoá ra chỉ là cái bẫy để tôi tự an ủi: “Anh yêu mình, anh không giấu gì cả.”

Tin nhắn ngập ngụa. Những đoạn chat nhạy cảm, những tấm hình chụp lén trong khách sạn, những câu ngọt ngào tôi chưa bao giờ nghe từ miệng anh:

 “Anh ơi, mai vợ nhớ mua sữa rửa mặt cho vợ nha…”

 “Anh qua với vợ chưa? Nhớ đừng để con nhỏ đó nghi ngờ.”

 “Nó ngốc lắm, đừng sợ. Em mới là vợ anh.”

Tôi run tay, khoé mắt nhòe đi. Tôi nghĩ mình sẽ ném điện thoại vào mặt anh. Tôi nghĩ mình sẽ gào lên, chửi bới, xé quần xé áo, làm cho ra nhẽ. Nhưng tôi chỉ im lặng. Tôi để điện thoại xuống bàn, kéo chăn đắp cho anh  cái kẻ đang ngáy khò khè, mặt úp vào gối, hơi thở phả mùi rượu pha thuốc lá hôi hám.

Tôi đi ra ngoài hiên, ngồi thu lu giữa đêm lạnh. Ánh đèn đường xuyên qua song cửa sắt. Mấy giọt mưa phùn rơi lất phất, đọng trên tóc tôi, lạnh buốt. Tôi ôm đầu, lẩm bẩm:

“Mình là cái gì của anh? Một con sen? Một cái trạm dừng? Một mớ rơm rạ ai cũng có thể phóng hỏa?”

Những ngày sau đó, tôi không còn nhắc đến chuyện đám cưới. Tôi không nói về việc đón thằng nhỏ về sống chung nữa. Tôi cũng không còn hỏi “Đi đâu, về mấy giờ, với ai?”

Tôi lặng lẽ như cái bóng. Tôi vẫn nấu ăn, vẫn giặt quần áo, vẫn đưa tiền trả tiền điện, tiền nước, tiền nợ vặt vãnh anh vướng đâu đó. Tôi làm mọi thứ, nhưng trong lòng tôi đã bắt đầu đếm ngược.

Đếm ngược đến ngày tôi buông.

Chỉ là tôi chưa biết, cái “ngày buông” ấy sẽ đến nhanh như vậy.

Một hôm, khi cha tôi trở bệnh nặng, tôi vội vàng xin ca nghỉ để đưa ông nhập viện. Tôi gọi cho Lượng:

 “Anh ơi, anh về đón cha em ra taxi được không? Ông đau lắm rồi, em không bế nổi.”

  Đầu dây bên kia là tiếng nhạc lớn, giọng anh lè nhè:

 “Anh đang bận, em tự lo đi.”

Tôi cúp máy.

Tôi nhìn cha tôi ngồi co ro trên mép giường, đôi vai gầy run lên từng chặp. Tôi nắm bàn tay ông, bàn tay từng xách nước, xây nhà, nuôi tôi khôn lớn.

Một mình tôi bế ông xuống taxi. Một mình tôi ngồi trong phòng cấp cứu, nghe bác sĩ thông báo: “Ông yếu lắm rồi. Chuẩn bị tinh thần đi.”

Lượng không xuất hiện.

Suốt mấy đêm tôi nằm co quắp trên ghế nhựa hành lang bệnh viện, Lượng không hề xuất hiện.

Hôm cha mất, trời cũng mưa. Tôi đội mưa đi khắp xóm mượn tiền lo hậu sự. Khi tôi trở về phòng trọ, Lượng đang ngồi trên giường, tay cầm lon bia, miệng hát theo cái loa Bluetooth rè rè. Thấy tôi, anh hỏi tỉnh bơ:

 “Cha em sao rồi?”

Tôi cười, giọng khàn đặc:

 “Chết rồi.”

Anh không buồn ngạc nhiên. Chỉ bĩu môi:

 “Thôi, vậy cũng xong. Ông bệnh tốn kém quá trời.”

Lời nói ấy như nhát dao cuối cùng cắt đứt sợi dây trói tôi vào anh bấy lâu nay. Tôi ngồi phịch xuống sàn. Lạnh. Lạnh đến tê liệt. Tôi nghe đầu óc mình vang lên một câu hỏi rất cũ:

“Anh có xứng với tôi không?”

Đêm đưa cha đi, tôi trở về phòng trọ, ngồi thừ trước bàn. Chiếc bật lửa cũ vẫn nằm đó. Bật tắt. Bật tắt. Ngọn lửa leo lét hắt ánh sáng lên bức tường loang lổ  bức tường từng chứng kiến bao nhiêu đêm tôi thức trắng đợi anh, bao nhiêu lần tôi gượng cười khi thấy mùi đàn bà khác vương trên áo anh, bao nhiêu câu xin lỗi vô nghĩa rồi lại lặp lại.

Tôi hiểu ra: tôi chẳng còn gì để mất nữa. Tôi đã mất cha. Tôi sắp mất con, nếu tôi không đủ mạnh để giữ nó. Tôi đã mất chính mình từ lâu, từ cái đêm mưa đầu tiên tôi mở cửa cho anh trở về như một kẻ ăn xin, và tôi ngỡ rằng lòng thương hại của mình sẽ cứu rỗi được một con người.

Sáng hôm sau, tôi xếp đồ của anh vào chiếc balo cũ  cái balo anh từng mang theo đêm mưa năm ấy. Tôi gõ cửa phòng:

 “Anh dậy đi. Đi đâu thì đi.”

Anh choàng dậy, mắt đỏ lừ:

 “Cái gì?”

 “Đi đi. Tôi không giữ anh nữa.”

Anh cười khẩy:

 “Mày nghĩ mày ngon lắm à? Tao không có mày tao chết chắc?”

  Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Không còn sợ. Không còn day dứt. Chỉ thấy một vực sâu trống rỗng:

 “Tôi không cần biết. Anh đi ra khỏi nhà tôi. Đừng quay lại.”

Lượng rời đi, ném lại cho tôi một ánh nhìn căm tức lẫn khinh miệt. Tôi đóng cửa. Căn phòng trọ im lặng như nghĩa địa. Tôi nằm vật xuống sàn, khóc. Lần đầu tiên sau bao đêm mất ngủ, tôi khóc vì chính mình  đứa đàn bà đã lãng phí tuổi xuân, sự hy sinh, sự vị tha, lòng tự trọng… chỉ để giữ một kẻ chưa từng xứng đáng.

Khi bình minh lên, mưa đã tạnh. Tôi nghe tiếng chim ríu rít đâu đó trên mái nhà dột nát. Tôi sờ lên gò má còn vương nước mắt, thấy lòng nhẹ đi như vừa tháo một hòn đá khỏi ngực.

Tôi gọi cho mẹ, xin đón thằng bé về ở cùng. Tôi nhìn vào gương, đôi mắt vẫn sưng nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

Vết nứt đã có từ lâu.

Giờ thì bức tường đã đổ.

Và tôi biết, phía bên kia đống đổ nát, là một lối thoát mà tôi sẽ tự mở ra  cho tôi, cho con tôi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00