CHƯƠNG 3: NHỮNG NGÀY BÊN NHAU 2
Một câu “vướng víu” giáng cho tôi cái tát vô hình. Tôi bỗng sực tỉnh hóa ra, trong mắt anh, đứa nhỏ cũng chỉ là gánh nặng như chính tôi vậy.
Những ngày bên nhau, tôi từng nghĩ mình hạnh phúc. Thật nực cười. Hạnh phúc gì khi cả những buổi sáng sớm, tôi nghe hàng xóm xầm xì: “Con nhỏ đó ngu thiệt. Bao nhiêu năm ôm thằng chả về nuôi, mà nó lại chơi bời tùm lum.”
Hạnh phúc gì khi đi làm về, tôi phải rón rén lục ví, giấu bớt vài tờ tiền để anh khỏi moi sạch? Hạnh phúc gì khi mỗi tối tôi nằm bên cạnh người đàn ông tôi yêu, mà cảm giác như nằm cạnh một vực thẳm?
Tôi từng ghen. Nhưng tôi ghen trong im lặng. Tôi không còn hơi sức đâu để khóc lóc, tra hỏi. Tôi sợ nếu tôi tra hỏi, anh sẽ bỏ đi. Tôi sợ một ngày tôi trở về, căn phòng trọ lạnh tanh, chiếc ba lô cũ cũng không còn, và tôi sẽ mất nốt cái thứ tình nghĩa tạm bợ mà tôi bấu víu bao lâu nay.
Một tối, Lượng về muộn, say khướt. Anh đẩy tôi xuống giường, hôn tôi ngấu nghiến như thể trút mọi cơn giận dữ vào môi lưỡi tôi. Tôi cứng người, để mặc anh cởi áo mình, tay anh thô bạo, mùi rượu và nước hoa rẻ tiền quện vào da thịt. Tôi nhìn lên trần nhà ẩm mốc, mắt khô rang. Tôi chẳng biết mình đang làm gì. Là yêu? Là nghĩa vợ chồng? Hay chỉ là bản năng duy nhất để giữ một người đàn ông không còn yêu mình nữa?
Sau đêm đó, tôi bỏ lại một vết bầm trên cổ tay. Anh ngủ say như chết. Tôi ngồi bên giường, nhìn anh ngáy đều đều, chợt thấy lạ lẫm. Người đàn ông tôi từng tin là “ánh sáng cuối đường hầm” của tôi sao giờ đây lại là bóng tối bủa vây chính tôi? Tôi lục điện thoại anh, tay run run. Những tin nhắn yêu đương với cô gái nào đó hiện ra. Họ gọi nhau là “vợ chồng”, hẹn hò khách sạn. Anh bảo cô ta: “Con nhỏ kia không là gì cả. Chỉ thương hại nó thôi.”
Con nhỏ kia là tôi.
Tôi gập điện thoại lại, đặt xuống bàn. Mưa lại rơi ngoài cửa sổ. Mùi đất ẩm xộc lên. Tôi nhớ cha đang nằm viện, tôi nhớ con trai tôi vẫn đêm đêm hỏi ngoại: “Mẹ con đâu? Mẹ con bao giờ về đón con?”
Tôi đắp chăn cho Lượng, tay tôi lạnh buốt. Tôi không còn khóc được.
Tôi biết, nếu tôi không dứt, sẽ chẳng ai giúp tôi thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Nhưng tôi vẫn không dứt.
Sáng hôm sau, tôi vẫn nấu cho anh bát cháo giải rượu. Tôi vẫn đổ rác, giặt quần áo anh vấy mùi son phấn. Tôi tự lừa mình: “Chắc anh sẽ khác. Chắc mọi thứ sẽ ổn.”
Một buổi sáng, khi tôi đang cầm tiền thuốc cho cha, Lượng bỗng gọi điện. Anh bảo anh bị người ta lừa, nợ mấy triệu, cần tôi gấp. Tôi nghe tiếng ai đó rủa xả bên kia điện thoại. Tôi như người mất hồn, chạy khắp bệnh viện hỏi mượn từng đồng. Cha tôi nằm trên giường bệnh, mắt ông trũng sâu, giọng ông yếu ớt:
“Con à… Cha sắp đi rồi. Con đừng khổ vì nó nữa.”
Tôi bật khóc. Tôi chẳng biết khóc cho ai cho cha mình đang ngắc ngoải, cho đứa con bị bỏ rơi, hay cho chính tôi, con đàn bà ngu ngốc còn tin một gã đã chạm vào bao người khác.
Tôi đưa tiền cho anh, anh cầm rồi biến mất ba ngày liền. Khi anh về, tôi không hỏi. Tôi sợ câu trả lời.
Những đêm tôi ngồi chờ, căn phòng trọ bức bí như nấm mồ. Tôi nghe tiếng giọt mưa đập lên mái tôn, nghe con tim mình đập thình thịch, như con chuột mắc kẹt trong hộp. Tôi thấy ghét chính mình. Sao tôi cứ mãi dính vào một người như thế?
Đêm cha tôi qua đời, Lượng không có mặt. Tôi gọi cho anh, đầu dây bên kia xập xình nhạc sàn. Tôi buông máy, ngồi dưới chân giường, gối đầu lên bàn tay đã chai sạn vì những ngày làm quần quật.
Mẹ tôi đứng lặng, lưng bà còng xuống như gánh cả nỗi tủi hờn của đứa con gái bất hiếu.
“Thôi con à. Khóc một lần rồi thôi. Con còn con trai, còn cả đời phía trước.”
Tôi muốn gật đầu. Nhưng tôi chưa thể. Tôi vẫn sợ cô độc. Tôi sợ khi không còn Lượng, tôi chỉ còn một khoảng trống khổng lồ, lấp không nổi bằng công việc hay con cái. Tôi sợ nhìn lại cuộc đời mình và nhận ra: “Mình chẳng còn ai.”
Những ngày bên nhau, tôi cứ nghĩ mình gắn bó với anh bằng tình nghĩa. Nhưng thực ra tôi bám víu anh chỉ vì sợ hãi: sợ phải thừa nhận mình đã yêu nhầm, sợ phải bắt đầu lại từ con số không.
Tôi tự giam mình trong căn phòng trọ bừa bộn, mùi ẩm mốc và tàn thuốc vương trên bậu cửa. Tôi lau nhà, giặt quần áo, chuẩn bị bữa tối, như một con rôbốt biết nấu cơm, biết sưởi ấm giường cho một người đàn ông đã cạn tình.
Và tôi cứ tự hỏi:
“Những ngày bên nhau, có bao giờ anh thật lòng với tôi không?”
Nhưng đáp án vẫn chỉ là những khoảng im lặng.
Và tôi biết, sẽ có ngày, tôi phải buông thôi.