Chương 5: Bóng Đêm Trên Ngọn Lửa Gia Đình
Sau ngày hôn lễ, ngôi nhà họ Vũ trở lại sự tĩnh lặng như trước, nhưng trong lòng mỗi người đều mang nặng những tâm tư không thể nói ra. Vũ Tiểu Thư giờ đây đã thuộc về gia đình khác, và trong không gian trống vắng ấy, Vũ Đại Phu thường ngồi trước bàn thờ gia tiên, thầm nghĩ về những tháng ngày đã qua, về những mối ràng buộc mà truyền thống đã khắc sâu vào số phận của mỗi thành viên trong gia đình.
Một đêm nọ, khi ánh trăng lặng lẽ chiếu qua những tán cây ngoài sân, Vũ Đại Phu ngồi đối diện với cha mình, không khí trong căn phòng u tối đến nặng nề. Vũ Lão Gia vẫn ngồi đăm chiêu, đôi mắt hướng về xa xăm.
“Cha,” Vũ Đại Phu lên tiếng, giọng anh vang lên trong sự yên tĩnh của đêm khuya, “con muốn hỏi cha về cuộc sống của Tiểu Thư sau khi gả đi. Liệu cha có nghĩ cô ấy hạnh phúc không?”
Vũ Lão Gia im lặng một lúc lâu, đôi tay già nua chắp lại trước ngực. Ông đã từng trải qua nhiều chuyện trong đời, nhưng đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được nỗi day dứt sâu thẳm trong lòng mình. Ông biết rằng cuộc hôn nhân này là điều tốt nhất cho gia đình, nhưng sự hy sinh của Tiểu Thư có lẽ là quá lớn.
“Con gái của ta là một người hiểu rõ bổn phận,” ông nói, giọng trầm mặc. “Con bé sẽ làm tròn vai trò của mình trong gia đình mới, và điều đó quan trọng hơn cả hạnh phúc cá nhân.”
Vũ Đại Phu nhìn cha, ánh mắt anh tràn đầy sự thất vọng. “Cha à, con biết cha luôn tin rằng truyền thống là thứ không thể thay đổi. Nhưng cha có từng nghĩ đến việc một người con gái phải gánh chịu nỗi đau như thế nào khi phải sống một cuộc đời không phải do mình lựa chọn?”
Vũ Lão Gia không đáp, nhưng ánh mắt ông ánh lên sự trầm ngâm. Dù không muốn thừa nhận, trong lòng ông bắt đầu có những hoài nghi về quyết định của mình. Nhưng đối với ông, truyền thống là thứ đã nuôi dưỡng và gìn giữ gia đình họ Vũ qua bao thế hệ. Ông không thể để những giá trị ấy bị lung lay.
Vũ Tiểu Thư giờ đã trở thành Dương Phu Nhân, sống trong một ngôi nhà xa lạ, với những con người xa lạ. Mỗi ngày trôi qua đối với cô như một chuỗi ngày không lối thoát, khi cô phải gồng mình sống theo đúng kỳ vọng của nhà chồng. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, rằng mình phải sống cho gia đình, nhưng trong những phút giây yên tĩnh, nỗi nhớ về Anh Kha lại ùa về như một vết thương không bao giờ lành.
Cô cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, nhưng không thể giấu nổi nỗi cô đơn ngày càng lớn trong lòng. Chồng cô, Dương Công Tử, là một người đàn ông lịch sự và có học thức, nhưng giữa họ không có sự gần gũi, không có sự sẻ chia. Đối với anh, Vũ Tiểu Thư chỉ là một phần trong mối quan hệ giữa hai gia đình danh giá, và sự tồn tại của cô không hơn gì một bổn phận phải hoàn thành.
Một đêm nọ, khi ánh trăng chiếu sáng qua khung cửa sổ, Dương Phu Nhân lặng lẽ đứng trước gương. Cô nhìn vào chính mình, nhìn vào gương mặt xanh xao và đôi mắt vô hồn. Cô không còn nhận ra chính mình nữa. Cô từng là một cô gái đầy sức sống, yêu tự do và mơ ước về tình yêu, nhưng giờ đây, cô chỉ còn là một chiếc bóng, sống trong cái lồng vàng mà gia đình và xã hội đã xây dựng.
Ở quê nhà, Anh Kha vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng anh không còn là người thợ mộc vui vẻ như trước. Anh lao vào công việc như một cách để quên đi nỗi đau, nhưng không gì có thể thay thế được hình bóng của Vũ Tiểu Thư trong lòng anh. Mỗi lần anh đi ngang qua cánh đồng lúa, nơi họ từng hẹn hò, trái tim anh lại nhói lên. Anh biết rằng cô đã đi xa, rằng cuộc sống của họ giờ đây là hai thế giới khác biệt, nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn không thể từ bỏ tình yêu đó.
Một đêm mưa tầm tã, khi anh đang ngồi trước bàn làm việc, lặng lẽ khắc từng đường nét lên chiếc tủ gỗ, hình bóng của Vũ Tiểu Thư hiện lên trong tâm trí anh. Anh nhớ lại nụ cười của cô, đôi mắt rạng ngời khi họ nói về những giấc mơ tự do. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành quá khứ.
Anh Kha đứng dậy, bước ra ngoài trong cơn mưa. Những hạt mưa lạnh buốt đập vào mặt anh, nhưng anh không quan tâm. Anh nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, cảm nhận nỗi cô đơn thấm vào từng thớ thịt.
“Tiểu Thư…” Anh thì thầm, giọng nói như bị cuốn theo gió. “Dù em ở đâu, anh vẫn luôn nhớ em.”
Và trong cơn mưa ấy, Anh Kha biết rằng dù tình yêu của họ đã bị chia cắt bởi số phận, nhưng nó sẽ mãi là ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng anh, không bao giờ tắt.
Vũ Đại Phu, sau nhiều ngày suy nghĩ, quyết định tìm đến nhà chồng của Vũ Tiểu Thư. Anh không thể đứng nhìn em gái mình sống một cuộc đời không hạnh phúc, dù điều đó có đi ngược lại ý nguyện của cha.
Một buổi chiều, anh đến trước cổng nhà họ Dương, nơi Vũ Tiểu Thư đang sống. Đôi mắt anh tràn đầy quyết tâm. Anh phải làm gì đó, dù chỉ là để biết rằng em gái mình ổn. Anh không thể để truyền thống và những áp lực xã hội phá vỡ hạnh phúc của người mình yêu thương.
Vũ Đại Phu bước qua cánh cổng lớn, lòng anh rối bời với những dự định chưa rõ ràng, nhưng anh biết một điều chắc chắn: cuộc hành trình này sẽ quyết định số phận của em gái anh và cả tương lai của gia đình họ Vũ.