Chương 4: Định Mệnh Chia Ly
Những ngày cuối cùng trước khi hôn lễ diễn ra, Vũ Tiểu Thư sống như một cái bóng, lặng lẽ, không nói năng nhiều. Cô không còn cười như trước, mà ánh mắt luôn mang vẻ đượm buồn. Mỗi lần nghĩ đến tương lai, trái tim cô nhói lên từng cơn đau đớn, nhưng cô biết rằng mình không thể làm gì để thay đổi số phận.
Bên ngoài, ngôi nhà họ Vũ được trang trí lộng lẫy, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày trọng đại. Những người hầu kẻ hạ tất bật, tiếng cười nói rôm rả khắp nơi, nhưng trong lòng Tiểu Thư, mọi âm thanh đều trở nên vô nghĩa. Cô nhìn xuống chiếc váy cưới đỏ rực mà mẹ đã đích thân chuẩn bị cho cô, những sợi chỉ vàng óng ánh đan xen vào nhau, đẹp như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ ấy không phải của cô.
Vũ Đại Phu đứng bên ngoài phòng con gái, đôi mắt anh tràn đầy lo âu. Suốt mấy ngày qua, anh đã cố gắng thuyết phục cha thay đổi ý định, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Vũ Lão Gia không nhượng bộ, và hôn lễ vẫn sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Anh thở dài, bước vào phòng. Tiểu Thư đang ngồi trước gương, tay cầm chiếc trâm cài tóc mà mẹ tặng, nhưng ánh mắt không còn sự sống động thường ngày.
“Tiểu Thư…” Vũ Đại Phu nhẹ nhàng gọi, nhưng con gái anh không quay lại, vẫn lặng lẽ nhìn vào gương.
“Cha không thể thay đổi gì nữa phải không?” Cô hỏi, giọng đều đều, như thể đã chấp nhận thực tại.
Vũ Đại Phu ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh trĩu nặng. “Cha đã cố gắng, nhưng ông nội con không chịu nghe. Ông vẫn tin rằng cuộc hôn nhân này sẽ mang lại lợi ích cho cả gia đình.”
“Con hiểu mà, cha. Con không trách ông nội. Nhưng con chỉ ước… có thể làm gì đó khác.” Cô nói, nhưng giọng cô không còn sự phản kháng, mà là sự cam chịu.
“Ta đã để con phải chịu đựng quá nhiều. Nhưng con phải nhớ rằng, bất kể điều gì xảy ra, cha luôn đứng về phía con,” Vũ Đại Phu nói, cố gắng truyền cho con gái chút hy vọng, dù chính anh cũng biết hy vọng đó mong manh đến mức nào.
Chiều hôm đó, Anh Kha nhận được lá thư cuối cùng từ Vũ Tiểu Thư. Lời lẽ trong thư ngắn gọn nhưng đầy đau đớn: “Xin anh đừng đợi em nữa.” Lá thư ấy như một nhát dao đâm vào lòng anh, nhưng đồng thời cũng khiến anh hiểu rằng đây chính là lời từ biệt.
Anh đứng lặng dưới bóng cây cổ thụ nơi họ từng hẹn hò, đôi tay run rẩy cầm chặt lá thư. Gió thổi qua cánh đồng, mang theo những tiếng xào xạc của lá lúa, như đang khóc thương cho mối tình đã bị chia cắt bởi định mệnh nghiệt ngã.
Trong lòng Anh Kha, một cơn bão cuộn trào. Anh muốn đến bên cô, muốn giành lại cô từ tay số phận, nhưng anh biết rõ, anh chỉ là một thợ mộc nghèo. Thế giới của Vũ Tiểu Thư và anh quá khác biệt, và tình yêu của họ, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể chống lại sức mạnh của truyền thống và gia đình.
Ngày hôn lễ cuối cùng cũng đến. Vũ Tiểu Thư bước ra trong bộ váy cưới rực rỡ, đôi mắt đỏ hoe nhưng khuôn mặt cố giữ vẻ bình thản. Mọi người xung quanh đều khen ngợi cô xinh đẹp như một tiên nữ, nhưng trong lòng cô, tất cả chỉ là nỗi đau không thể nói thành lời.
Tiếng trống cưới vang lên dồn dập, hối thúc, như một lời nhắc nhở rằng cô không còn thời gian để suy nghĩ, không còn con đường nào để thoát khỏi số phận đã được sắp đặt.
Khi kiệu hoa đến đón cô, Vũ Tiểu Thư quay lại nhìn ngôi nhà mình lần cuối, đôi mắt cô ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. Cô biết rằng từ đây, cuộc đời cô sẽ hoàn toàn thay đổi, rằng cô sẽ bước vào một gia đình khác, sống một cuộc sống không phải của riêng mình.
Nhưng sâu trong lòng, hình bóng của Anh Kha vẫn không thể phai mờ. Và dù cô có đi xa đến đâu, trái tim cô vẫn mãi thuộc về anh, người thợ mộc nghèo với tình yêu chân thành.
Trong khi đó, ở một góc khuất xa xa, Anh Kha đứng nhìn theo đoàn kiệu hoa. Trái tim anh như tan vỡ, nhưng anh biết rằng mình không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cô bước vào cuộc đời mới.
“Chúc em hạnh phúc,” anh thì thầm trong gió, đôi mắt cay xè nhưng không hề rơi lệ. Anh biết rằng tình yêu của mình đã trở thành quá khứ, nhưng cũng biết rằng nó sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong trái tim anh.
Bóng chiều dần buông, phủ lên cánh đồng lúa một màu vàng nhạt buồn bã. Cây cổ thụ đứng sừng sững, chứng kiến một mối tình đẹp nhưng dang dở, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu, dù chân thành đến đâu, đôi khi cũng không thể vượt qua những rào cản của cuộc đời.