Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Gánh Hát Hồ Ly Chương 17: Cơn Mê Không Lối Thoát

Chương 17: Cơn Mê Không Lối Thoát

5:32 chiều – 18/07/2025

Thời gian trôi qua, sự yên bình tưởng như đã trở lại với làng Lạc Giang. Dân làng dần quên đi những sự kiện kinh hoàng liên quan đến hồ ly, nhưng Linh thì không bao giờ quên được. Dù cô có cố gắng sống cuộc đời bình thường, vẫn có những đêm dài tiếng hát mơ hồ vang vọng trong tâm trí, nhắc nhở cô rằng mọi thứ chưa thực sự kết thúc.

Một tối nọ, khi màn đêm đã buông xuống, Linh đột nhiên thấy mình đứng giữa một con đường lạ lẫm. Không gian xung quanh hoàn toàn mờ ảo, không một âm thanh, không một ánh sáng nào ngoài ánh trăng mờ nhạt soi rọi. Gió thổi qua khe hở giữa những ngôi nhà cũ kỹ như thì thầm những điều bí ẩn, xa xăm. Linh chợt nhận ra mình đang mơ, nhưng cô không thể tỉnh lại. Cảm giác bức bối, bị giam cầm trong một thế giới lạ lẫm khiến cô kinh hãi.

Cô bước từng bước qua những con hẻm chật hẹp, những bóng đen vẽ thành những hình thù quái dị trên tường. Mỗi bước đi, tiếng cười khúc khích, nham hiểm từ xa vang lên rồi lại tan biến vào khoảng không. Linh cảm thấy sự hiện diện của ai đó, hoặc một thứ gì đó, đang theo dõi mình. Cô không dám quay đầu lại, nhưng cảm giác bị theo sát ngày càng mạnh mẽ.

“Ngươi chạy đi đâu?” 

Một giọng nói trầm đục vang lên phía sau cô, khiến tim Linh đập mạnh. Cô nhận ra giọng nói ấy  giọng của hồ ly. Nhưng lần này, nó không vang lên trong đầu cô mà đến từ chính thế giới mơ hồ này. Linh quay đầu lại, và trước mắt cô là bóng dáng của hồ ly, đứng cách cô vài bước chân. 

Hồ ly khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen lấp lánh như ánh sao đêm. Gương mặt nàng vẫn xinh đẹp nhưng tỏa ra một thứ uy quyền đầy ma mị, khác biệt với hình ảnh yếu ớt trước đây. Đôi mắt nàng rực sáng như hai viên hồng ngọc, chọc sâu vào tâm trí của Linh, khiến cô cảm thấy mình như bị hút vào trong đó.

“Ta đã nói ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta, phải không?” Hồ ly nói, giọng nàng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa.

Linh không đáp, chỉ lùi lại, nhưng bước chân cô như bị dính chặt xuống nền đất. Cô không thể thoát ra, không thể rời khỏi ánh nhìn của hồ ly.

“Ngươi có thể cố gắng chạy trốn khỏi sự thật, nhưng ngươi không thể trốn tránh mãi mãi. Ta vẫn còn ở đây, trong ngươi, trong những giấc mơ của ngươi. Và rồi, một ngày nào đó, ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Hồ ly tiến lại gần hơn, nụ cười tà ác nở trên môi. Nàng ta giơ tay lên, như thể muốn chạm vào Linh. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô, từng sợi tóc dựng đứng vì sợ hãi. Linh muốn hét lên, muốn vùng chạy, nhưng không thể. Cô bị kìm kẹp trong một cơn ác mộng không có lối thoát.

Đột nhiên, không gian xung quanh biến đổi. Mọi thứ trở nên vặn vẹo, mờ ảo như một bức tranh bị bóp méo. Hồ ly biến mất, và Linh thấy mình đang đứng giữa đền thờ cổ xưa. Cô nhìn thấy những người dân trong làng  nhưng họ không còn là chính mình. Họ như những con rối vô hồn, gương mặt trắng bệch, mắt vô hồn, miệng mấp máy lời hát của hồ ly.

“Đừng… đừng hát nữa…” Linh cố nói, nhưng không ai nghe thấy cô. Những người dân vẫn hát, tiếng hát ngân lên với một nhịp điệu ma quái, khiến không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt.

Cô nhìn thấy cha mình, mẹ mình, và cả những người bạn thân trong làng, tất cả họ đều bị tiếng hát mê hoặc. Linh cố gắng chạy tới, lay họ tỉnh dậy, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Cô bị nhốt trong một thế giới mà không ai còn có thể nghe thấy cô nữa.

Tiếng hát vang vọng lên, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Linh cảm thấy tâm trí mình dần chìm vào hư vô, giống như lần đầu tiên cô nghe tiếng hồ ly trong cánh rừng. Cô đang bị kéo xuống, bị nhấn chìm trong cơn mê. Nhưng lần này, cô biết rõ hơn: đây không phải là giấc mơ. Đây là thực tại mà cô đang phải đối mặt  thực tại mà hồ ly đã vẽ ra cho cô.

Cô gục xuống, tay ôm lấy đầu, cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo còn sót lại. Nhưng tiếng hát quá mạnh mẽ, quá mê hoặc. Nó như những chiếc kim nhỏ, xuyên thấu vào đầu cô, khiến cô dần mất kiểm soát.

“Ngươi sẽ trở thành một trong số họ,” giọng hồ ly lại vang lên, nhưng lần này không phải là giọng thì thầm từ xa. Nàng đang đứng ngay trước mặt Linh, nở nụ cười đầy ác ý. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chống lại ta mãi sao?”

Linh cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân cô run rẩy, không còn sức lực. “Ta… ta sẽ không để ngươi điều khiển ta,” cô nói yếu ớt, giọng nói của chính cô cũng trở nên mờ nhạt giữa những tiếng hát ám ảnh.

Hồ ly cười to hơn, tiếng cười của nàng vang vọng khắp không gian như một thứ âm thanh ác quỷ. “Ngươi không có sự lựa chọn. Ta là một phần của ngươi, và ta sẽ mãi mãi là như vậy.”

Nàng giơ tay, và trong khoảnh khắc, Linh cảm thấy cả cơ thể mình bị kìm kẹp bởi một lực vô hình. Không còn sức chống cự, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của hồ ly sáng lên lần cuối, trước khi bóng tối nuốt chửng cô hoàn toàn.

Linh choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy dọc trán. Cô nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang nằm trong căn phòng nhỏ của mình ở làng. Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng không hề biến mất.

Cơn mơ đó quá thật. Linh biết rằng đó không chỉ là một giấc mơ bình thường. Hồ ly vẫn đang theo đuổi cô, dù ở trong giấc mơ hay hiện thực. Cô không thể trốn tránh mãi mãi.

Nhìn ra phía xa, nơi những dãy núi mờ ảo dưới ánh trăng, Linh biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Hồ ly vẫn còn đó, và nàng ta sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn toàn chiếm được cô.

Cô phải tìm cách đối mặt với điều này, trước khi nó biến thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00