Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Gánh Hát Hồ Ly Chương 16: Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 16: Lời Thì Thầm Trong Gió

5:31 chiều – 18/07/2025

Những ngày yên bình trôi qua, cuộc sống trong làng Lạc Giang dần trở lại quỹ đạo quen thuộc. Nhưng Linh vẫn cảm thấy một sự bất ổn nhẹ len lỏi trong tâm trí, như thể những gì cô đã trải qua chưa thực sự kết thúc. Cô nhận ra rằng không phải mọi chuyện có thể dễ dàng quay lại như trước, và dường như vẫn còn một thứ gì đó ẩn giấu trong bóng tối mà cô chưa thể chạm tới.

Một đêm nọ, khi trăng tròn sáng rực trên bầu trời, Linh quyết định một mình đi dạo quanh làng. Cô lang thang qua những con đường nhỏ, cảm nhận không khí mát lạnh của buổi tối thổi qua. Nhưng càng đi, cô càng cảm nhận được một âm thanh kỳ lạ văng vẳng trong gió. Ban đầu, Linh nghĩ rằng đó chỉ là tiếng gió xào xạc qua những tán lá, nhưng càng lắng nghe, cô càng nhận ra một giai điệu quen thuộc.

Đó là tiếng hát.

Cô dừng bước, cảm nhận sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tiếng hát đó không rõ ràng, chỉ là những lời thì thầm, nhưng nó mang theo một sự mê hoặc quen thuộc. Linh cố gắng trấn tĩnh bản thân, tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng tiếng hát ngày càng rõ ràng hơn, vang vọng từ sâu trong rừng.

Không thể bỏ qua cảm giác bất an này, Linh quyết định tiến vào rừng. Cô bước nhanh, băng qua những tán cây dày đặc, ánh trăng le lói chiếu xuống con đường hẹp. Tiếng hát dẫn dắt cô đi xa hơn, như một lời mời gọi từ những thực thể vô hình. Mỗi bước chân, Linh cảm thấy sự quen thuộc đáng sợ trong không gian này.

Bỗng nhiên, cô dừng lại khi nhận ra mình đã đứng trước ngôi đền cổ. Cánh cửa đền vẫn khép chặt như lần trước, nhưng không khí xung quanh lại khác thường. Linh nhìn quanh, cảm nhận rõ ràng có một thứ gì đó đang theo dõi cô, chực chờ trong bóng tối.

Tiếng hát ngừng lại.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Linh bước tới, tay run rẩy chạm vào cánh cửa đền. Đúng lúc đó, một luồng hơi lạnh buốt phả ra từ phía sau cô, và một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ngươi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc sao?”

Linh quay lại, và đứng trước cô, là hồ ly.

Nhưng lần này, nàng ta không còn xuất hiện với vẻ kiêu hãnh, đầy quyền uy như trước. Hồ ly trông mờ nhạt hơn, như thể nàng chỉ còn là một cái bóng. Đôi mắt của nàng không còn sáng rực nữa, mà thay vào đó là một ánh nhìn mệt mỏi, u ám. Tuy nhiên, giọng nói của nàng vẫn đầy mê hoặc và đáng sợ như ngày nào.

“Ta đã nói rằng ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta, đúng không?” Hồ ly thì thầm, tiến lại gần Linh. “Ngươi đã cắt đứt sợi dây điều khiển, nhưng bóng tối vẫn nằm trong ngươi. Ta sẽ mãi mãi tồn tại trong tâm hồn ngươi.”

Linh lùi lại một bước, nhưng cô không còn cảm thấy sự sợ hãi như trước. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc đối đầu này. “Ngươi chỉ là một cái bóng,” Linh nói, giọng cô mạnh mẽ. “Ngươi không thể làm gì ta nữa.”

Hồ ly cười nhạt, đôi mắt nàng ánh lên vẻ chế giễu. “Ngươi nghĩ rằng ta yếu ớt đến vậy sao? Ta là bóng tối, là sự khao khát sâu thẳm nhất của những kẻ yếu đuối. Và ngươi… ngươi không khác gì họ.”

Linh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô không cho phép mình lùi bước. “Ta không giống họ. Ta đã tự do.”

Hồ ly lắc đầu, nụ cười của nàng nhạt dần. “Ngươi có thể tự do trong giây phút này, nhưng ngươi không thể chạy trốn khỏi sự thật. Ngươi đã chấp nhận ta, đã chiến đấu với ta, và giờ ngươi phải trả giá.”

Bất ngờ, hồ ly biến mất, để lại Linh đứng một mình trong bóng tối của ngôi đền. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, nhưng Linh biết rằng trận chiến chưa thực sự kết thúc. Bóng tối mà hồ ly nói đến không phải là sự điều khiển về thể xác, mà là sự hiện diện trong tâm hồn cô.

Linh đứng đó, cảm nhận sự cô đơn tràn ngập trong không gian xung quanh. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một cuộc đấu tranh mới  cuộc đấu tranh với chính bản thân mình. Hồ ly đã để lại một dấu ấn trong cô, một bóng tối mà cô sẽ phải đối mặt và chấp nhận trong suốt phần đời còn lại.

Ngày hôm sau, Linh quay trở lại cuộc sống thường ngày trong làng, nhưng lòng cô không còn yên bình như trước. Dù mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng Linh biết rằng hồ ly vẫn ở đâu đó trong tâm hồn cô. Những lúc cô cảm thấy yếu đuối hay mất phương hướng, cô có thể nghe thấy tiếng hát văng vẳng trong đầu, như một lời nhắc nhở rằng nàng ta vẫn tồn tại.

Nhưng lần này, Linh đã học được cách không để nỗi sợ hãi chi phối mình. Cô biết rằng bóng tối luôn tồn tại, nhưng điều quan trọng là cô đã tự do trong ý chí và tâm hồn. Hồ ly có thể là một phần của cô, nhưng cô không để nàng ta kiểm soát cuộc đời mình nữa.

Và cứ thế, Linh sống tiếp cuộc đời của mình, luôn sẵn sàng đối diện với những bóng tối trong tâm hồn  không phải để chiến thắng, mà để hiểu và chấp nhận chính bản thân mình.

Một đêm khác, dưới ánh trăng tròn, tiếng hát lại vang lên trong gió, nhưng lần này Linh không còn cảm thấy sợ hãi. Cô lắng nghe, cảm nhận và mỉm cười. Hồ ly vẫn ở đó, nhưng nàng chỉ là một phần của câu chuyện, một phần của cuộc hành trình. Linh đã vượt qua những bóng tối trong mình, và giờ đây, cô có thể đối diện với bất cứ điều gì mà cuộc sống mang đến. 

Thế giới này không bao giờ thực sự là một nơi an toàn, nhưng Linh đã tìm thấy sự bình yên bên trong mình. Và đó mới là chiến thắng thật sự.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00