Chương 15: Thế Giới Sau Lời Nguyền
Linh mở mắt ra và thấy mình đứng giữa đền cổ, không còn cánh rừng hoang vu hay bóng tối ma quái bao trùm. Xung quanh cô là sự tĩnh lặng tuyệt đối, không còn tiếng hát của hồ ly vang vọng trong đầu. Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng Linh cảm thấy sâu thẳm trong tim mình có một sự thay đổi không thể giải thích được.
Cô nhìn về phía bệ đá, nơi chiếc mặt nạ hồ ly đen vẫn nằm đó. Nhưng lần này, nó không còn tỏa ra luồng sức mạnh tà ác như trước. Chiếc mặt nạ giờ đây chỉ là một vật vô tri vô giác, mất đi mọi sinh khí mà nó từng sở hữu. Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rằng hồ ly đã bị đánh bại, hoặc ít nhất là không còn có thể gây hại cho cô nữa.
Cô quay người, bước chậm rãi ra khỏi đền. Không khí bên ngoài mát lành, gió nhẹ thổi qua mái tóc cô, mang theo mùi hương của cỏ cây và đất đai. Linh cảm thấy một sự giải thoát nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cũng là một nỗi trống trải kỳ lạ. Suốt bao nhiêu năm qua, cô đã sống với nỗi sợ hãi, đã đấu tranh chống lại một thế lực siêu nhiên mà cô chưa từng hiểu rõ. Giờ đây, khi mọi thứ đã kết thúc, cô lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Trên con đường trở về làng Lạc Giang, Linh nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ những ngày tháng sống trong sự u ám, những đêm không ngủ vì tiếng hát ám ảnh của hồ ly, và cả những lần cô phải đối diện với nỗi sợ hãi sâu thẳm trong chính mình. Cô từng nghĩ rằng nếu có thể chiến thắng hồ ly, cô sẽ tìm thấy sự bình yên. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng bình yên không đến từ việc chiến thắng kẻ thù, mà là từ việc hiểu rõ bản thân và vượt qua những nỗi sợ hãi đã ám ảnh cô bấy lâu nay.
Khi bước vào làng, Linh nhận thấy sự thay đổi rõ rệt. Người dân trong làng không còn vẻ mặt mệt mỏi, hoảng loạn như trước. Những người từng bị hồ ly mê hoặc giờ đây đã trở lại bình thường. Họ không còn bị điều khiển bởi tiếng hát ma quái, cũng không còn những hành vi kỳ quặc. Thay vào đó là những nụ cười, những lời chào hỏi thân thiện, và không khí bình yên bao trùm cả làng.
Linh cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng cũng không thể phủ nhận nỗi cô đơn dần len lỏi trong cô. Trong suốt hành trình đấu tranh với hồ ly, cô đã mất đi quá nhiều thứ. Gia đình cô đã tan vỡ, người thân yêu nhất đã ra đi mãi mãi, và giờ đây, cô là người cuối cùng còn lại để chứng kiến sự thay đổi này. Nhưng cô không hối tiếc. Cô biết rằng đây là sứ mệnh của cô, và cô đã hoàn thành nó.
“Linh!”
Một giọng nói vang lên từ phía xa, kéo Linh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại và thấy một nhóm người đang tiến lại gần. Đó là những người bạn cũ của cô, những người đã từng bị hồ ly mê hoặc. Họ trông khác hẳn không còn vẻ u ám hay lờ đờ như trước, mà thay vào đó là ánh mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ.
“Họ đã trở lại thật rồi,” Linh nghĩ thầm, lòng cô tràn ngập niềm vui.
Họ tiến tới, vây quanh cô, hỏi han và bày tỏ sự cảm ơn. Họ không nhớ rõ những gì đã xảy ra trong suốt thời gian bị mê hoặc, nhưng họ biết rằng chính Linh đã giải thoát cho họ. Linh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Cô biết rằng họ không cần phải biết toàn bộ sự thật. Điều quan trọng là họ đã được cứu, và cuộc sống của họ sẽ tiếp tục bình yên như trước.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Linh biết rằng câu chuyện của cô chưa thực sự kết thúc.
Đêm đó, khi màn đêm buông xuống, Linh một mình đứng trên đỉnh đồi nhìn ra toàn cảnh ngôi làng. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng khắp nơi, mang lại cảm giác thanh bình, nhưng Linh vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng âm ỉ. Dù hồ ly đã bị đánh bại, cô không thể quên lời cảnh báo cuối cùng của nàng ta: “Ta sẽ mãi mãi là một phần của ngươi.”
Cô không thể phủ nhận điều đó. Cuộc chiến với hồ ly đã thay đổi cô mãi mãi. Mặc dù cô đã chiến thắng, nhưng bóng tối mà hồ ly mang đến vẫn còn ẩn sâu trong tâm hồn cô. Linh biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể trở lại là người như trước đây.
Cô chạm tay vào ngực, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Dù đã chiến thắng, nhưng hồ ly vẫn để lại dấu vết trong cô. Không phải là sự điều khiển hay mê hoặc, mà là những ký ức, những trải nghiệm đầy đau đớn mà cô đã trải qua. Đó là một phần của cô bây giờ, và cô phải học cách sống với nó.
Từ xa, Linh nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng cây, mang theo những âm thanh mơ hồ như tiếng hát. Cô biết đó chỉ là tiếng gió, nhưng một phần trong cô không thể không cảm thấy bất an. Liệu hồ ly đã thực sự biến mất? Hay nàng ta chỉ đang ẩn náu, chờ đợi thời cơ để trở lại?
Linh không biết câu trả lời, nhưng cô biết rằng mình đã sẵn sàng. Nếu hồ ly quay trở lại, cô sẽ không còn sợ hãi như trước nữa. Cô đã chiến đấu và đã chiến thắng một lần, và cô tin rằng mình có thể làm lại nếu cần thiết.
Bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió và ánh trăng soi sáng. Linh ngước nhìn lên trời, đôi mắt sáng lên quyết tâm. Cô biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô đã không còn đơn độc. Sự tự do và sức mạnh từ trong tâm hồn cô sẽ luôn đồng hành cùng cô, giúp cô vượt qua bất cứ bóng tối nào.
Và dù cho hồ ly có quay trở lại hay không, Linh đã sẵn sàng đối diện với tất cả.
Linh quay trở lại ngôi làng, lòng nhẹ nhõm. Cô biết rằng cuộc hành trình của mình đã không chỉ là để chống lại hồ ly, mà còn để khám phá bản thân. Cô đã trưởng thành, đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của chính mình, và cô sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì điều khiển mình một lần nữa.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống ở Lạc Giang trở lại bình thường. Người dân sống vui vẻ, làm việc và cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Linh biết rằng cô sẽ không bao giờ quên những gì đã trải qua. Những ký ức về hồ ly, về trận chiến đầy cam go trong tâm hồn cô, sẽ luôn là một phần trong cô.
Và dù cho bóng tối có quay trở lại, Linh sẽ không bao giờ để nó chiến thắng.