Chương 9: Hồ Nghiệp Chướng
Cánh cửa lần này dẫn Lâm đến một không gian u tối hơn, nhưng không còn cảm giác hư vô như trong Vực Thẳm Vô Hình. Bầu không khí trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo, và mùi tanh nồng của bùn đất xộc lên mũi anh. Trước mặt anh hiện ra một hồ nước lớn, mặt nước phẳng lặng nhưng đen đặc như một tấm gương không phản chiếu ánh sáng. Hai bên bờ hồ là những ngọn cây cằn cỗi, khẳng khiu, vươn những cành khô héo như những bàn tay gầy guộc vẫy gọi từ bóng tối.
Lâm đứng lặng, cảm nhận sự nặng nề của không gian này. Hồ nước trông yên ả nhưng lại mang theo một cảm giác u ám, như thể chứa đựng tất cả những oán hận, nỗi đau và nghiệp chướng của vô số linh hồn. Đây là tầng thứ chín Hồ Nghiệp Chướng, nơi các linh hồn phải đối mặt với tất cả những tội lỗi, sai lầm và nỗi đau mà họ từng gây ra trong đời.
Lâm không thể tránh khỏi việc cảm nhận nỗi sợ dâng lên trong lòng. Dưới mặt hồ đen ấy, anh biết rằng không chỉ có nước, mà còn có hàng ngàn linh hồn đang bị chìm đắm, vật lộn trong đau khổ, đối diện với nghiệp chướng của chính mình. Tiếng thì thầm khẽ vang lên từ mặt hồ, như những tiếng khóc ai oán, cầu cứu nhưng không bao giờ được đáp lại.
“Đây là nơi ngươi sẽ phải đối diện với chính ngươi,” một giọng nói âm u vang lên từ đâu đó, nhưng Lâm không nhìn thấy ai. “Những sai lầm trong cuộc sống, những oán hận và nỗi đau ngươi đã gây ra, tất cả sẽ hiện diện trước mắt ngươi.”
Lâm cố gắng bình tĩnh, nhưng anh biết mình không thể tránh khỏi. Anh hiểu rằng, trong tầng địa ngục này, anh sẽ phải đối mặt với những thứ mà anh đã vô tình hoặc cố ý gây ra. Những tội lỗi, dù lớn hay nhỏ, đều sẽ quay lại ám ảnh anh.
Mặt hồ đột ngột xao động. Từng con sóng nhỏ lan ra, nhưng không có gió thổi qua. Từ trong lòng hồ, một bàn tay trồi lên, trắng nhợt và gầy guộc. Rồi một khuôn mặt xuất hiện, méo mó và biến dạng, nhưng đôi mắt đầy oán hận. Đó là khuôn mặt của một người mà Lâm từng biết, một người mà anh đã lãng quên từ lâu.
“Ngươi nhớ ta không, Lâm?” giọng nói khàn khàn vang lên từ miệng người chết, ánh mắt như đốt cháy anh. “Ngươi đã hứa giúp ta, nhưng ngươi đã bỏ mặc.”
Lâm nhận ra người đàn ông đó. Đó là một người bạn cũ mà anh từng thân thiết. Anh ta đã cầu xin sự giúp đỡ của Lâm trong thời điểm khó khăn, nhưng Lâm, vì những lý do cá nhân và cuộc sống bận rộn, đã không giúp đỡ. Người bạn đó đã lâm vào cảnh tuyệt vọng và kết cục bi thảm. Lâm chưa bao giờ quên, nhưng anh đã cố gắng trốn tránh ký ức đau đớn đó.
Người bạn cũ tiến tới gần, bàn tay bám vào bờ hồ, cố gắng kéo Lâm xuống. “Ngươi đã để ta chìm trong đau khổ. Giờ là lúc ngươi phải trả giá.”
Lâm cố gắng thoát ra, nhưng những bàn tay khác bắt đầu trồi lên từ mặt hồ, kéo anh xuống. Từng khuôn mặt hiện lên, mỗi người đều là một phần của quá khứ, một phần của tội lỗi mà Lâm đã vô tình hoặc cố ý gây ra. Tiếng gào khóc vang vọng trong đầu anh, khiến anh cảm thấy tội lỗi đè nặng như muốn nuốt chửng anh vào lòng hồ.
Lâm giãy dụa, nhưng càng vùng vẫy, những bàn tay càng bám chặt. Cảm giác hối hận và tội lỗi trào dâng trong lòng, khiến anh không còn đủ sức để chống lại. Anh cảm thấy mình đang bị kéo xuống, sâu hơn vào lòng hồ đen đặc, nơi những linh hồn oán hận đang chờ đợi.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm chợt nhớ ra lý do mình đến đây. Anh không đến địa ngục để bị nhấn chìm trong nghiệp chướng. Anh đến đây để tìm ra sự thật, để chứng minh rằng anh không có tội. Cơn giận dữ và nỗi oan ức trong lòng Lâm bùng lên, át đi cảm giác tội lỗi. Anh hét lên, một tiếng hét mạnh mẽ, đẩy lùi những bàn tay đang bám chặt lấy anh.
“Ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng ta sẽ không để các ngươi kéo ta xuống!” Lâm gầm lên, đôi mắt sáng rực với quyết tâm. Những linh hồn oán hận lùi lại, không thể chống lại sức mạnh từ ý chí của anh.
Mặt hồ bắt đầu lặng dần, những linh hồn chìm xuống một lần nữa, để lại Lâm đứng một mình trên bờ. Anh thở dốc, mồ hôi lạnh rịn ra khắp cơ thể, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định. Lâm biết mình không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh cũng biết rằng mình phải tiếp tục, không thể để những sai lầm của quá khứ định đoạt số phận mình.
Phía trước, một cây cầu mỏng manh xuất hiện, bắc qua mặt hồ tĩnh lặng. Lâm hít một hơi dài, bước lên cây cầu. Anh biết rằng, chỉ còn một tầng nữa thôi, anh sẽ đến được đích.