Chương 10: Phán Quyết Cuối Cùng
Cây cầu bắc qua mặt hồ Nghiệp Chướng dài hơn Lâm tưởng tượng. Từng bước chân anh như bị trọng lực kéo nặng nề, và mỗi bước là một nỗ lực không nhỏ để giữ bản thân không ngã gục. Nhưng ánh sáng ở cuối cầu vẫn lấp lánh, như một lời nhắc nhở rằng anh đang tiến gần tới nơi phán xét cuối cùng nơi mà anh sẽ được xét lại oan khuất của mình.
Khi bước chân cuối cùng chạm vào nền đá cứng lạnh, Lâm nhận ra mình đã đứng trước một cánh cổng lớn, khắc họa những hình ảnh kinh hoàng của các tầng địa ngục. Ở giữa cổng là một tượng đầu lâu khổng lồ, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Lâm, như muốn kiểm tra từng ngóc ngách trong linh hồn anh. Không cần phải nói, Lâm biết đây chính là tầng cuối cùng Tầng Phán Quyết Cuối Cùng.
Cánh cổng mở ra chầm chậm, tạo nên âm thanh cọt kẹt ghê rợn. Lâm bước vào bên trong, thấy mình đang đứng trước một tòa điện rộng lớn, được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo. Phía cuối điện là một ngai vàng đen tối, nơi một vị phán quan ngồi, với dáng vẻ uy nghiêm, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu mọi bí mật trong tâm hồn của những kẻ đứng trước mặt ông.
Phán quan cất tiếng, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp không gian: “Ngươi, Lâm, kẻ đã đi qua tất cả 18 tầng địa ngục, đã đến lúc để ta xét xử tội lỗi của ngươi.”
Lâm hít một hơi sâu, đôi chân anh run lên nhưng anh vẫn cố gắng giữ thăng bằng. “Ta không có tội!” Lâm cất tiếng, giọng anh dứt khoát nhưng không giấu được sự bất an.
Phán quan khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lâm. “Không có tội? Ngươi nghĩ rằng mình không xứng đáng bị trừng phạt vì những gì đã làm? Hãy để ta cho ngươi thấy rõ sự thật.”
Bàn tay phán quan vung lên, và từ trong không trung, một cơn lốc dữ dội xoáy quanh Lâm. Những hình ảnh của quá khứ hiện ra, rõ ràng như thể anh đang sống lại từng khoảnh khắc. Những gương mặt anh đã từng gặp, những người anh đã bỏ rơi trong lúc khó khăn, những lỗi lầm mà anh đã cố tình hoặc vô tình gây ra, tất cả hiện lên như một bộ phim kinh hoàng, làm anh cảm thấy nặng trĩu tội lỗi.
Nhưng đột nhiên, một hình ảnh khác hiện ra. Đó là khoảnh khắc Lâm gặp tai nạn. Anh nhìn thấy mình bị đẩy từ phía sau, không phải do tai nạn ngẫu nhiên như mọi người nghĩ. Kẻ đẩy anh xuống không ai khác chính là một đồng nghiệp kẻ ganh ghét và hãm hại anh. Lâm nhìn lại cảnh đó với sự bàng hoàng. Anh không chết vì sai lầm của mình, mà do bị hãm hại.
“Ngươi đã chết oan, đúng vậy,” phán quan lên tiếng, giọng ông giờ đây không còn lạnh lùng như trước. “Nhưng trước khi được minh oan, ngươi phải trải qua tất cả tầng địa ngục để đối diện với chính mình, để hiểu rõ rằng cuộc sống là một chuỗi dài của những nghiệp báo và tội lỗi. Không ai là hoàn toàn vô tội.”
Lâm cúi đầu. Anh không thể chối cãi những điều mình đã thấy, những lỗi lầm mà anh đã gây ra. Nhưng anh cũng biết rằng mình không đáng phải chịu oan khuất lâu đến vậy.
Phán quan nhìn Lâm chằm chằm, như muốn cân đo mọi khía cạnh của linh hồn anh. “Ngươi đã đối mặt với tất cả các tầng địa ngục, đối diện với chính nghiệp chướng của mình. Giờ là lúc ngươi nhận phán quyết.”
Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của Lâm và ánh mắt sắc bén của phán quan. Một hồi lâu, phán quan cất giọng: “Ngươi sẽ được giải thoát khỏi địa ngục, nhưng không phải quay trở lại cõi sống. Số mệnh của ngươi là tiếp tục chịu trách nhiệm về những linh hồn oan ức, như chính ngươi đã từng chịu.”
Lâm bất ngờ, nhưng không kịp phản ứng. Cơ thể anh bỗng nhẹ nhàng, như một làn khói, dần dần tan biến trong không gian. Trong giây phút cuối cùng, Lâm hiểu rằng số phận của mình đã thay đổi. Anh sẽ không còn là một con người bình thường nữa, mà sẽ trở thành một người bảo vệ, một vị thần hộ mệnh cho những linh hồn oan khuất, giúp họ tìm ra sự thật và được giải thoát.
Và cứ thế, Lâm biến mất khỏi thế giới tối tăm của địa ngục, để lại phía sau một cuộc hành trình đầy đau khổ và khắc nghiệt. Nhưng đó cũng là lúc anh bắt đầu một cuộc hành trình mới, không còn bị xiềng xích bởi nghiệp chướng, mà là người phán xét nghiệp chướng.