Chương 8: Vực Thẳm Vô Hình
Lâm bước qua cánh cửa, để lại sau lưng biển lửa đỏ rực của tầng địa ngục trước đó. Không gian thay đổi đột ngột, từ sức nóng ngột ngạt của ngọn lửa, anh bị chìm vào một bầu không khí lạnh buốt đến tận xương tủy. Đôi mắt cố mở ra để nhìn rõ, nhưng chỉ có một màu đen sâu thẳm như không có điểm dừng. Cả không gian như thể chìm trong hư vô.
Anh đứng lặng giữa không gian đen tối, không tiếng động, không một dấu hiệu nào cho thấy con đường phía trước. Đây có lẽ là tầng thử thách tiếp theo nơi mọi thứ đều chìm vào bóng tối, không gian câm lặng như một ngôi mộ.
Bước chân đầu tiên của Lâm không gặp phải vật cản. Bước tiếp theo anh vẫn bước đi trong khoảng không, không thấy mặt đất hay cảm giác bám víu vào đâu cả. Càng bước tiếp, nỗi sợ hãi trong anh càng dâng tràn. Lâm không chắc chắn điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Anh hoàn toàn bị bao quanh bởi bóng tối.
Nhưng rồi một âm thanh nhẹ vang lên, tưởng chừng như phát ra từ rất xa, từ sâu dưới lòng đất. Lâm lắng tai nghe, và nhận ra đó không phải là một âm thanh đơn giản. Đó là tiếng gọi, một lời thì thầm ám ảnh đến tận sâu trong tâm trí anh. Những âm thanh ấy mang theo một cảm giác bí ẩn và đầy ám ảnh, khiến lòng anh bất giác run lên.
“Ngươi là ai…?” Giọng nói vang lên từ mọi hướng, mờ ảo nhưng như chạm thẳng vào tâm trí Lâm. “Ngươi nghĩ mình có thể trốn khỏi bóng tối sao?”
Lâm nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của người nói. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng bóng tối vô tận và giọng nói bí ẩn kia khiến anh cảm thấy bản thân nhỏ bé và lạc lối. Đôi chân anh bắt đầu run rẩy, và anh không thể biết mình đang đứng trên một bề mặt thực hay chỉ là ảo giác của địa ngục.
Giọng nói tiếp tục vang lên, lạnh lẽo và ám ảnh. “Ở đây, không có ánh sáng, không có đường thoát. Ngươi chỉ có thể chìm vào bóng tối mãi mãi. Không có gì là thật, không có gì là giả. Mọi thứ đều vô hình.”
Lâm cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển. Một luồng khí lạnh thốc lên từ phía dưới, và trong giây lát, anh cảm nhận được mặt đất bắt đầu rạn nứt. Lâm loạng choạng cố tìm một nơi để bám víu, nhưng tất cả chỉ là hư vô. Bất ngờ, mặt đất dưới chân anh vỡ toạc, anh rơi tự do vào khoảng không đen đặc. Trong lúc rơi, Lâm cảm giác như mình đang bị hút vào một cái hố vô đáy, không biết mình sẽ rơi đến đâu và liệu có chạm đáy không.
Cơn hoảng loạn trỗi dậy trong anh. Tiếng gió rít bên tai, cơ thể anh không ngừng rơi xuống. Bóng tối bao quanh anh dường như càng lúc càng dày đặc, khiến anh cảm giác như đang bị bao trùm bởi những tấm màn vô hình của địa ngục. Mọi giác quan của Lâm dần bị tước đoạt, không còn gì ngoài cảm giác mình đang rơi mãi không có điểm dừng.
Rồi đột ngột, Lâm chạm đất. Cú va chạm mạnh khiến anh quỵ xuống, cơ thể đau đớn như bị nghiền nát. Mặt đất dưới chân anh cứng như đá, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến anh rùng mình. Cố gắng ngồi dậy, Lâm đưa mắt nhìn quanh, nhưng chỉ có bóng tối bao trùm. Anh không thể xác định được nơi mình đang đứng, và không biết phía trước có điều gì đang chờ đón.
Một lần nữa, giọng nói ám ảnh kia lại vang lên.
“Ngươi không thể thoát khỏi bóng tối này. Đây là vực thẳm của sự tuyệt vọng. Tất cả những gì ngươi cảm nhận đều không có thật. Chính ngươi là người bị lạc lối trong tâm trí của mình.”
Lâm cố gắng đứng vững, nhưng từng bước đi đều bị chặn lại bởi cảm giác hoang mang tột độ. Dường như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng, và mỗi bước chân của anh đều dường như dẫn sâu hơn vào bóng tối. Anh cảm giác như mình đang bị bao vây bởi một lực vô hình, kéo anh xuống vực thẳm của sự sợ hãi và bất an.
Nhưng trong tâm trí Lâm vẫn còn một tia sáng nhỏ nhoi, nhắc nhở anh về lý do anh đang ở đây. Anh không thể để mình bị chìm đắm trong bóng tối này, không thể để sự tuyệt vọng kiểm soát tâm trí anh. Lâm cố gắng nhắm mắt lại, tập trung vào nhịp thở của mình, tìm kiếm một điểm tựa trong sự hỗn loạn.
“Kẻ mạnh mẽ không bao giờ sợ bóng tối,” Lâm thì thầm với chính mình. “Chỉ cần giữ vững niềm tin, mình sẽ vượt qua.”
Bất ngờ, trong giây phút Lâm thả lỏng tâm trí, một ánh sáng yếu ớt hiện ra từ xa, như một ngọn đèn lấp lánh giữa biển tối mênh mông. Nó nhỏ, nhưng đủ để Lâm cảm nhận được sự tồn tại của hy vọng.
Không chút do dự, anh hướng về phía ánh sáng ấy. Mỗi bước đi của anh đều trở nên nhẹ nhàng hơn, và bóng tối xung quanh dường như cũng dần nhạt đi. Ánh sáng kia dẫn đường, và anh biết rằng chỉ cần không từ bỏ, anh sẽ tìm thấy lối thoát.
Bước đi mãi, cuối cùng anh đến gần ánh sáng ấy. Nhưng khi anh vừa chạm vào nó, bóng tối tan biến, để lại một không gian trống rỗng phía trước. Và trước mặt anh, một cánh cửa khác lại hiện ra, dẫn lối tới tầng địa ngục tiếp theo.
Lâm thở phào, nhưng anh biết, những thử thách khốc liệt nhất vẫn còn đang chờ đợi.