Chương 7: Lửa Địa Ngục
Lâm tiến bước vào cánh cửa lớn vừa xuất hiện trước mắt. Không khí thay đổi đột ngột, từ cái lạnh buốt của tầng Đao Nhọn, anh bị bao bọc bởi hơi nóng như thiêu đốt da thịt. Trước mặt anh hiện ra một cảnh tượng khủng khiếp: một biển lửa bừng bừng, những cột lửa cao ngút trời, xoắn ốc như những con rồng lửa dữ dội vươn lên từ lòng đất.
Đây là tầng tiếp theo trong hành trình của anh Tầng Lửa Địa Ngục, nơi các linh hồn bị thiêu cháy trong ngọn lửa vĩnh cửu, không bao giờ tắt.
Mặt đất dưới chân anh trở nên đỏ rực, rạn nứt và nóng đến mức Lâm cảm nhận được sức nóng đang thiêu đốt dần đôi chân. Mỗi bước đi như thể anh đang giẫm lên những mảnh than hồng, nhưng anh biết mình không thể dừng lại. Những tiếng hét thất thanh vang vọng khắp không gian, hòa lẫn với tiếng nổ lớn của lửa, như hàng ngàn linh hồn đang bị đốt cháy trong đau đớn.
Lâm cố gắng nhìn xung quanh, cố tìm một lối thoát, nhưng thứ duy nhất anh thấy là lửa lửa ở khắp mọi nơi, lan ra như vô tận. Trong biển lửa đỏ rực ấy, những hình bóng mờ mờ ảo ảo, những linh hồn bị mắc kẹt giữa các cột lửa, kêu gào trong tuyệt vọng. Cơ thể họ biến dạng, làn da tan chảy, nhưng không thể chết đi. Họ cứ phải chịu đựng sự tra tấn không ngừng của lửa địa ngục, không có kết thúc.
Bỗng dưng, từ giữa biển lửa xuất hiện một hình dáng khổng lồ, cao hơn cả những cột lửa. Đó là một con quỷ khổng lồ, toàn thân bao phủ bởi lửa đỏ, đôi mắt rực cháy như hai ngọn đuốc dữ tợn. Nó bước đến gần Lâm, từng bước chân của nó làm mặt đất rung chuyển. Lửa từ người nó tỏa ra khiến không gian quanh nó như bị xoắn lại vì sức nóng.
“Ngươi là kẻ tội đồ tiếp theo ư?” giọng nói của nó vang vọng, dữ dội như tiếng sấm.
Lâm không trả lời ngay, nhưng đôi mắt anh hiện lên sự quyết tâm. “Ta không phải là kẻ tội đồ. Ta bị oan.”
Con quỷ cười lớn, tiếng cười của nó vang vọng khắp không gian địa ngục, khiến lửa cháy càng mạnh hơn. “Oan ức? Ở nơi này, tất cả đều là kẻ có tội. Ngươi nghĩ ngươi có thể thuyết phục được lửa địa ngục tha thứ sao?”
Lâm siết chặt nắm tay. “Ta không cần lửa tha thứ. Ta chỉ cần chứng minh sự thật.”
Con quỷ không nói gì thêm, nhưng đôi mắt của nó lóe lên ánh sáng ma quái. Nó giơ tay lên, và từ lòng đất, một ngọn lửa bùng lên bao trùm lấy Lâm. Cơn đau như hàng ngàn mũi kim xuyên thấu từng tế bào da thịt, lửa thiêu cháy cơ thể anh không thương tiếc. Nhưng lần này, Lâm không gào thét, không buông xuôi. Anh cắn răng chịu đựng, đôi mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào con quỷ.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng đau đớn là có thể vượt qua được nơi này sao?” Con quỷ gằn giọng. “Lửa địa ngục không chỉ đốt cháy da thịt, nó đốt cả linh hồn ngươi, tước đoạt niềm tin, hy vọng. Những kẻ đến đây không thể thoát ra mà không bị hủy hoại hoàn toàn.”
Lửa vẫn cháy rực trên người Lâm, nhưng điều kỳ lạ là, dù anh cảm thấy đau đớn, tâm trí anh lại không bị nó làm mờ đi. Anh nghĩ về những gì đã xảy ra, về lý do mình có mặt ở đây, về cái chết oan uổng. Sự thật đó là ngọn lửa riêng của anh, mạnh mẽ hơn cả lửa địa ngục.
“Ngươi không thể đốt cháy được sự thật,” Lâm nói qua hàm răng nghiến chặt, giọng anh run lên vì đau nhưng vẫn kiên quyết. “Ngươi có thể thiêu cháy cơ thể ta, nhưng ngươi không thể thiêu rụi ký ức và niềm tin của ta.”
Con quỷ gầm lên, tức giận trước sự cứng đầu của Lâm. Nó đẩy mạnh tay hơn, và ngọn lửa bao trùm lấy Lâm càng lúc càng dữ dội. Nhưng lạ thay, dần dần, lửa dường như mất đi sức mạnh, không thể làm tổn hại Lâm nhiều hơn nữa. Cơ thể anh bắt đầu quen với sức nóng, và ngọn lửa trong tâm trí anh bừng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, con quỷ dừng lại, đôi mắt nó nhìn Lâm với vẻ ngạc nhiên và giận dữ. “Ngươi… ngươi là ai mà có thể chống lại lửa địa ngục?”
Lâm gượng đứng dậy, dù cơ thể anh đã bị cháy xém, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng lên. “Ta là Lâm, và ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.”
Con quỷ lùi lại một bước, không thể hiểu được tại sao một linh hồn lại có thể mạnh mẽ như vậy. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng, trước khi biến mất vào biển lửa, để lại Lâm đứng giữa không gian đỏ rực, một mình đối diện với nỗi đau. Nhưng anh biết, mình đã vượt qua được một tầng địa ngục nữa.
Trước khi Lâm kịp định thần lại, lửa xung quanh dần tan biến, và một lối đi khác hiện ra trước mắt anh. Hơi nóng vẫn còn vương lại trên da, nhưng giờ đây, anh đã sẵn sàng để tiến tới tầng địa ngục tiếp theo.