Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized 18 tầng địa ngục Chương 2: Phán Xét Oan Ức

Chương 2: Phán Xét Oan Ức

8:50 chiều – 22/07/2025

Lâm bị kéo đi bởi Dạ Xoa, xung quanh chỉ còn là một màn đêm vô tận. Tiếng gió rít như tiếng khóc than của những linh hồn bị lãng quên. Tim Lâm đập loạn xạ, đầu óc anh quay cuồng giữa thực và mơ. Anh không thể tin rằng bản thân lại bị đưa vào cảnh này, một nơi mà chỉ nghe tên cũng đủ khiến người sống run sợ. 

Sau một lúc di chuyển, Dạ Xoa dừng lại trước một cửa hang khổng lồ. Cửa hang to lớn, lạnh lẽo, được bao quanh bởi những tượng đá kỳ quái, là hình ảnh của các linh hồn quằn quại trong đau đớn. Những tiếng kêu than từ bên trong vọng ra, nghe như tiếng vọng của cả thế gian.

“Là tầng địa ngục đầu tiên,” Dạ Xoa cất giọng, giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao cắt vào tâm trí Lâm. “Ngươi sẽ bắt đầu chịu hình phạt của mình từ đây.”

“Tôi không làm gì sai… Làm ơn, hãy nghe tôi!” Lâm van xin, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. “Tôi chỉ là một nạn nhân, tôi bị giết oan!”

Nhưng không ai đáp lời anh. Cánh cửa mở ra với tiếng ken két ghê rợn, bên trong là một không gian tối tăm và ẩm ướt. Lâm bị đẩy mạnh vào trong mà không thể kháng cự, và rồi, bóng tối nuốt chửng anh.

Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng. Trước mắt anh hiện ra một thung lũng khô cằn và trống trải, mặt đất đầy sỏi đá cứng ngắc và nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt. Những linh hồn lơ lửng trong không trung, vặn vẹo và rên rỉ, tay chân họ bị trói chặt trong những sợi xích kim loại sắc bén. Họ là những kẻ đã phạm phải tội lỗi khi còn sống, giờ đây phải chịu đói khát đến tận cùng.

Lâm cố gắng tìm cách bước đi, nhưng chân anh không thể nhấc lên. Một lực vô hình ghì chặt khiến anh chỉ có thể đứng yên, bất lực nhìn quanh. Trước mặt anh là một linh hồn đã kiệt sức, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt khắc khổ.

“Hãy giúp tôi… Tôi không thể chịu đựng thêm nữa…” giọng nói của người đó khàn đặc, như thể mọi sức lực đã bị rút cạn.

Lâm nhìn vào đôi mắt trống rỗng ấy, tim anh thắt lại. “Ông cũng bị oan sao?”

Linh hồn kia không đáp, chỉ thở dài, rồi đột ngột cất tiếng cười man rợ. “Ở đây, ai mà không oan chứ? Địa ngục này không phải là nơi của những kẻ có tội. Chúng ta đều là những con cờ bị bỏ rơi.”

Lời nói ấy như một nhát dao cắt vào lòng Lâm. Anh không thể tin nổi những gì đang nghe thấy. Đây chẳng lẽ là sự thật? Địa ngục này không chỉ dành cho những kẻ ác, mà còn là nơi giam cầm những người bị phán oan? 

“Tôi… tôi không đáng bị ở đây!” Lâm hét lên, cảm giác tuyệt vọng dâng tràn. Anh không hiểu vì sao mình lại bị phán tội như vậy. Những hình ảnh vụ tai nạn lại hiện lên trong đầu anh, nhưng lần này, nó trở nên mờ nhạt, như một ký ức bị bóp méo. Có điều gì đó không đúng, nhưng anh không thể nắm bắt được.

Trong khi Lâm còn đang chìm trong suy nghĩ, một nhóm Dạ Xoa xuất hiện từ bóng tối. Chúng mang theo những chiếc roi sắt và bắt đầu đánh những linh hồn xung quanh. Tiếng roi vang lên kèm theo tiếng la hét, đau đớn như xé lòng.

Đến lượt Lâm, một Dạ Xoa giáng mạnh chiếc roi xuống lưng anh. Cơn đau ập tới như ngọn lửa thiêu đốt, làm anh gào lên trong thống khổ. Cơ thể anh run rẩy, từng thớ thịt như bị xé toạc, nhưng không một giọt máu chảy ra. Lâm nhận ra rằng, ở đây, cái chết không phải là sự giải thoát. Nỗi đau sẽ kéo dài mãi mãi, không có lối thoát.

Trong cơn đau đớn, Lâm nhìn lên trời, gào thét trong vô vọng: “Tôi vô tội! Hãy để tôi được giải thích!”

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ sau lưng. “Không có sự giải thích nào ở đây đâu, ngươi chỉ có thể chịu đựng.” Đó là một linh hồn già nua, khuôn mặt nhăn nheo và mệt mỏi, đôi mắt đã mất hết sự sống.

Lâm quay lại nhìn, lòng dâng trào phẫn nộ. “Tại sao? Tại sao ta phải chịu cảnh này?”

“Chúng ta đều bị phán xét một cách bất công,” linh hồn già tiếp tục, giọng nói trầm buồn như lời than khóc. “Ngươi nghĩ rằng địa ngục chỉ dành cho những kẻ tội lỗi sao? Ngươi nhầm rồi. Có những kẻ chết oan uổng như ngươi và ta, nhưng không ai lắng nghe. Một khi ngươi bước chân vào đây, tất cả đều là tội nhân.”

Lâm không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. “Không thể nào… Phải có cách thoát khỏi đây chứ? Phải có ai đó có thể xét lại sự oan ức này!”

Linh hồn già cười khan, giọng điệu đầy chua xót. “Cách duy nhất là ngươi phải chịu đủ các cực hình qua 18 tầng địa ngục. Chỉ khi nào Diêm Vương cảm thấy lòng ngươi đủ mạnh mẽ, người ta mới xem xét lại tội trạng.”

Lâm đứng chết lặng. Anh biết rằng, con đường phía trước sẽ đầy máu và nước mắt. Nhưng nếu phải chịu đựng để giành lại công lý cho mình, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh nắm chặt tay, lòng ngập tràn quyết tâm, dù trước mắt chỉ là bóng tối vô tận.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00