Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1: Cái Chết Oan

8:48 chiều – 22/07/2025

Lâm đứng trên lề đường, nhìn dòng xe cộ tấp nập chạy qua lại. Buổi chiều mưa rả rích, những hạt mưa rơi lách tách trên áo khoác của anh, như thể bầu trời cũng đang thấu hiểu sự nặng nề trong lòng. Lâm chỉ muốn mau chóng về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Từ xa, anh nhìn thấy chiếc xe buýt đang tiến lại gần, và anh cẩn thận bước ra ngoài để bắt xe.

Bỗng, một tiếng động lớn vang lên. Một chiếc ô tô màu đen từ đâu lao đến với tốc độ kinh hoàng. Lâm chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã đâm mạnh vào anh. Toàn thân Lâm bị hất văng lên không trung, thời gian dường như chậm lại trong khoảnh khắc đó. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng thét thất thanh của những người xung quanh, rồi mọi thứ trở nên mờ mịt.

Khi Lâm mở mắt ra, anh không còn cảm thấy đau đớn nữa. Trời vẫn mưa, nhưng không còn ai xung quanh. Đường phố im lặng lạ thường, những chiếc xe đã biến mất, và cả tiếng động cũng không còn. Lâm đứng dậy, cố gắng bước đi, nhưng anh cảm thấy mình nhẹ bẫng như không còn trọng lượng. Trước mặt anh, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng và đầy ám ảnh.

“Ngươi đã chết,” người đàn ông nói, giọng khàn đục vang vọng.

Lâm giật mình, lùi lại. “Chết ư? Không thể nào… Tôi vẫn còn đứng đây, tôi vẫn cảm nhận được tất cả!” Anh hét lên, giọng đầy hoảng loạn.

Người đàn ông không đáp, chỉ giơ tay lên. Ngay lúc đó, Lâm nhìn xuống cơ thể mình  anh thấy bàn tay của mình dần trong suốt, như thể bị hút vào khoảng không vô hình. Một cơn gió lạnh lẽo lùa qua khiến anh rùng mình. Lâm chợt hiểu ra sự thật: anh đã chết.

“Đi theo ta,” người đàn ông ra lệnh, giọng nói không hề có chút cảm xúc.

“Đi đâu? Tôi không làm gì sai cả! Tôi bị tai nạn, không phải lỗi của tôi!” Lâm hét lên, nhưng đôi mắt vô cảm của người đàn ông không hề dao động.

“Ngươi bị triệu đến địa ngục để phán xét. Dạ Xoa ta sẽ đưa ngươi đi. Còn lỗi hay không, sẽ có Phán Quan quyết định.”

Lâm bị kéo đi trong sự hoang mang tột độ. Mọi thứ xung quanh biến mất, nhường chỗ cho một không gian tối đen sâu thẳm. Đường xuống địa ngục không có ánh sáng, chỉ có tiếng gió hú lạnh buốt, và cảm giác ớn lạnh thấm vào từng thớ da thịt anh. Dạ Xoa đi trước, bước chân không gây ra âm thanh, như thể người này là bóng ma giữa không gian hư vô.

Trong đầu Lâm rối bời với hàng ngàn câu hỏi. Làm sao anh có thể chết? Anh còn quá trẻ, còn cả tương lai phía trước. Cái chết này quá đột ngột, quá bất công. Chẳng lẽ anh phải chịu cảnh này mãi mãi?

Sau một đoạn đường dài không có điểm dừng, Lâm và Dạ Xoa đến trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng đồ sộ, cao vút và được khắc chạm tinh xảo với những hình ảnh đáng sợ của các linh hồn bị tra tấn. Dưới chân cổng là một dòng sông đen ngòm chảy xiết, trên mặt sông thoáng thấy những hình thù quái dị nhấp nhô như đang cố gắng bám lấy bờ.

“Đây là Cổng Địa Ngục. Từ giờ trở đi, ngươi không còn thuộc về thế gian nữa,” Dạ Xoa nói, rồi đẩy Lâm bước qua cánh cổng.

Cảnh vật phía trong thay đổi hoàn toàn. Trước mặt Lâm là một đại điện rộng lớn, tối tăm, chỉ được thắp sáng bởi những ngọn lửa leo lét trên tường. Ở giữa đại điện là một chiếc ngai đá lớn, trên đó ngồi Phán Quan người sẽ quyết định số phận của những linh hồn lạc lối.

Phán Quan khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ, đôi mắt ông như hai hố sâu không đáy, lấp lánh một sự uy nghiêm và quyền lực không thể chối cãi. Ông cầm trong tay một cuốn sổ lớn, mỗi lần lật một trang, gió từ địa ngục thổi mạnh như cơn bão gào thét. Lâm cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, run rẩy trước quyền lực của ông.

“Lâm,” Phán Quan cất tiếng, giọng vang dội khắp đại điện. “Ngươi đã phạm tội và phải chịu phán xét.”

“Tôi không làm gì sai!” Lâm cố gắng phản kháng, giọng anh vang vọng nhưng yếu ớt.

Phán Quan không quan tâm đến lời anh. Ông giơ tay lên, một luồng sáng kỳ dị chiếu vào người Lâm, khiến anh cảm thấy như bị lột trần mọi tội lỗi, mọi sai lầm trong đời. “Ngươi đã mang tội lớn, và sẽ phải chịu hình phạt ở 18 tầng địa ngục để chuộc tội.”

Lâm kinh hãi. Anh không thể hiểu tại sao mình bị phán tội, khi bản thân luôn sống lương thiện. “Tôi vô tội! Xin ngài hãy xét lại!”

Nhưng Phán Quan không nghe. Một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên môi ông, rồi ông ra lệnh: “Dẫn hắn đi.”

Dạ Xoa lập tức nắm lấy cổ tay Lâm, kéo anh đi sâu vào bóng tối. Lâm gào thét trong vô vọng, nhưng không có ai cứu rỗi. Hành trình đau khổ của anh ở địa ngục bắt đầu từ đây.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00