Chương 3: Cực Hình Đầu Tiên
Lâm bị đẩy tiến sâu hơn vào địa ngục, cơn đau từ những vết roi của Dạ Xoa vẫn còn ám ảnh trên lưng. Không gian xung quanh càng ngày càng tối tăm, không còn là những hình ảnh của thế giới mà anh từng biết. Mọi thứ dần trở nên quái dị và méo mó, không gian không theo quy luật nào mà con người có thể hiểu được. Tầng địa ngục đầu tiên chỉ mới là khởi đầu, và Lâm biết rằng, những gì kinh khủng nhất vẫn còn ở phía trước.
Dạ Xoa dẫn anh tới một con đường gập ghềnh, nơi mặt đất nóng bỏng dưới chân không khác gì lửa đỏ, mỗi bước đi là một sự tra tấn. Con đường này dường như không có điểm dừng, dẫn đến một nơi vô định. Xung quanh, những linh hồn khác đang lê lết trong cơn đau đớn. Một số gào thét, số khác chỉ lặng lẽ chịu đựng, như thể nỗi đau đã trở thành điều bình thường.
Cuối cùng, Lâm và Dạ Xoa dừng lại trước một thung lũng rộng lớn. Thung lũng này đầy những vũng bùn đen ngòm và hôi thối, mùi hôi tanh nồng nặc của xác chết bốc lên khiến anh buồn nôn. Bên cạnh thung lũng là một bức tượng khổng lồ của một con quái vật, khuôn mặt dữ tợn với đôi mắt đỏ rực và miệng há rộng như thể đang gầm thét. Đó là Diêm La Vương, biểu tượng của quyền lực tối cao dưới địa ngục, kẻ nắm giữ vận mệnh của những linh hồn bị giam cầm.
Dạ Xoa cất giọng lạnh lùng: “Đây là nơi ngươi sẽ chịu cực hình đầu tiên: Tầng địa ngục Bùn Đen. Những kẻ phạm tội tham lam, dối trá, và lừa đảo trong cuộc sống sẽ bị ném vào đây. Họ sẽ phải vật lộn trong bùn cho đến khi mọi tội lỗi được gột rửa.”
Lâm kinh hãi nhìn xuống vũng bùn đen ngòm dưới chân. Anh không thuộc loại người tham lam, dối trá. Tại sao anh lại phải chịu cảnh này? Sự bất công dâng trào trong lòng, nhưng Dạ Xoa không để anh phản kháng. Với một cú đẩy mạnh, Lâm ngã nhào xuống vũng bùn đen.
Bùn đen lập tức bám chặt vào người anh, như hàng ngàn đôi tay vô hình kéo xuống. Cảm giác ngột ngạt và nghẹt thở bao trùm, Lâm cố vùng vẫy nhưng bùn dẻo như keo dính, không cách nào thoát ra được. Mỗi lần anh cố ngoi lên mặt nước, một sức mạnh vô hình lại kéo anh xuống sâu hơn. Cơ thể anh chìm ngập trong thứ bùn nhớp nháp, lạnh lẽo và hôi hám, thấm vào từng lỗ chân lông. Mắt anh cay xè, miệng đầy bùn, đến cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Mỗi lần Lâm hít thở, anh cảm nhận bùn tràn vào phổi mình, cơn đau từ đó lan ra khắp cơ thể, từng tế bào như bị thiêu đốt. Những tiếng hét của các linh hồn khác vang vọng trong đầu anh, như tiếng vọng của sự tuyệt vọng không lối thoát. Họ cũng đang vật lộn, cố gắng thoát khỏi thứ bùn ác nghiệt này, nhưng không một ai có thể thoát ra.
“Giúp tôi… ai đó làm ơn giúp tôi!” Lâm cố gắng hét lên, nhưng không có ai đáp lại. Chỉ có tiếng cười man rợ của những kẻ khác đang chịu chung số phận. Nỗi sợ hãi dần biến thành hoảng loạn khi anh cảm thấy cơ thể mình yếu đi, sức lực bị bùn đen hút cạn.
Trong cơn tuyệt vọng, ký ức về cuộc sống trước đây bỗng ùa về trong tâm trí anh. Anh nhớ đến gia đình mình, những người thân yêu, và những giấc mơ chưa kịp thực hiện. Anh không phải kẻ tội đồ, không phải kẻ đáng bị đày đọa ở nơi này. Nhưng tại sao anh lại rơi vào cảnh ngộ này? Những câu hỏi không lời đáp xoáy vào tâm trí, khiến Lâm càng thêm phẫn nộ.
Bất ngờ, trong lúc hoảng loạn, anh cảm thấy có một bàn tay kéo mình lên. Lâm không rõ đó là ai, nhưng sự trợ giúp đó khiến anh lấy lại được chút hơi thở. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một linh hồn khác, đôi mắt đen sẫm và gương mặt hốc hác.
“Đừng để nỗi sợ chi phối ngươi. Chỉ có cách đối diện và vượt qua mới giúp ngươi sống sót,” linh hồn đó thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sức mạnh.
Lâm thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh cảm thấy lời của linh hồn kia có điều gì đó đúng. Nếu anh cứ để cơn hoảng loạn dẫn lối, anh sẽ chết chìm trong bùn đen này mãi mãi. Anh ngừng vùng vẫy, dần tập trung lại, hít vào thở ra đều đặn. Dù bùn đen vẫn bám chặt, nhưng bằng cách nào đó, anh cảm thấy mình có thể đứng vững hơn, cơ thể không còn bị kéo xuống quá nhanh.
Linh hồn kia tiếp tục thì thầm: “Ngươi phải đi tiếp. Đây chỉ là tầng đầu tiên. Hãy tìm cách vượt qua nếu muốn chứng minh sự oan ức của mình.”
Lâm gật đầu. Dù không biết mình sẽ còn phải chịu bao nhiêu cực hình nữa, nhưng anh hiểu rằng, chỉ có sự kiên cường mới có thể cứu anh khỏi địa ngục này. Và trên hết, anh phải chứng minh sự vô tội của mình, phải tìm cách thoát khỏi những phán xét oan uổng này.
Lâm nhắm mắt, tập trung hết sức lực để đứng lên. Bùn đen vẫn bám chặt, nhưng giờ đây, nó không còn đáng sợ như trước. Anh biết mình đã bắt đầu hành trình dài và gian khổ nhất trong đời, nhưng dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, Lâm sẽ không gục ngã. Anh sẽ tìm ra sự thật, sẽ đối diện với Phán Quan, và sẽ được minh oan.