Chương 9: Trúc Ca Hồi Hồn
Ánh sáng ban mai len qua rặng trúc, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt. Sau lễ múa đêm qua, Xích Thủy Hà lặng lẽ, như một dòng sông vừa được làm sạch, không còn gợn sóng. Người dân trong làng Sương Trúc đã bình tâm trở lại, nhưng A Mộc cảm thấy như vừa bước qua một bờ vực mà mọi thứ trước đây đều thay đổi.
Cô không biết rằng chính lúc ấy, một đoàn múa cổ từ vùng Tây Nam đã đến tìm cô.
Họ xuất hiện giữa làng như những bóng ma những người không nói, chỉ múa. Mỗi người đều mặc một bộ trang phục thổ cẩm sắc màu, với những vệt sáng trên tay và chân, như thể họ đã sống từ một thời kỳ khác, nơi thời gian trôi chậm lại để cho vũ điệu tồn tại mãi.
Trong đó, có một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt sạm đen vì nắng gió, bước lên trước. Đôi mắt bà sáng rực, nhưng ánh nhìn ấy lại có gì đó thăm thẳm, như đang nhìn xuyên qua A Mộc.
“Con là A Mộc phải không?” Bà hỏi, giọng trầm khàn như tiếng sông.
A Mộc gật đầu, không nói. Lòng cô không hiểu vì sao, nhưng cảm giác của một cơn gió lạ đang đến gần, xâm chiếm cả hồn lẫn xác.
Bà tiếp tục:
“Chúng ta đến đây vì nghe nói con đã hoàn tất Độc Trúc Phiêu. Nhưng còn một điều chưa hoàn tất: Ca Thủy.”
Âm Thanh Của Gió
Tối hôm đó, trong một không gian huyền bí, đoàn múa cổ bắt đầu tỏa ra khắp bến sông, nơi bờ nước lấp lánh ánh trăng. Bà lão dẫn A Mộc ra giữa dòng sông, nơi nước sâu và bầu trời rộng mở. Cô nhìn thấy hàng trăm chiếc sáo tre nhỏ, dài, nằm lặng lẽ trên mặt nước.
“Ca Thủy không phải là một bài hát. Nó là âm thanh của gió, của nước, của đất trời hòa vào nhau. Nhưng ngàn năm qua, nó đã bị lãng quên, vì không ai đủ nhạy cảm để cảm nhận.”
A Mộc nhìn những chiếc sáo tre. Chúng không phải là những sáo bình thường. Chúng có hình dáng đặc biệt, mỏng và mảnh như những ngón tay, nhưng bên trong lại có một chất lạ mà cô chưa từng thấy.
“Con phải tìm lại Ca Thủy từ trong chính tiếng gió. Múa không chỉ là tay chân. Con phải hòa nhịp với không khí này.”
Bà lão giơ tay lên, và một làn gió nhẹ bắt đầu thổi. Không khí dày lên, tràn ngập dòng sông, như thể có một cái gì đó vô hình đang chuyển động. Một tiếng sáo vỡ ra từ không gian trống rỗng, khẽ như tiếng thở của đất.
“Để Ca Thủy cất lên, con phải múa… như một con gió.”
A Mộc bước ra giữa sông, thanh trúc trên tay. Cô không nhìn xuống nước, mà chỉ lắng nghe tiếng gió thổi. Bước đầu tiên của cô rất nhẹ, như thể không chạm đất. Cánh tay vươn ra, sào trúc vẽ một đường tròn, như muốn vẽ một khoảng không trong không khí.
Và rồi cơn gió đột ngột mạnh lên, như muốn cắt đứt tất cả.
Nhưng A Mộc không dừng lại. Cô tiếp tục xoay người, đưa sào trúc lên cao, đâm vào không khí. Tiếng sáo từ những cây sáo trên mặt nước bắt đầu vang lên, nhưng không phải từ môi miệng con người, mà từ chính không khí. Âm thanh ấy dài, trong trẻo, mượt mà, như một ngọn gió khẽ rít qua khe đá.
Cả không gian trước mắt A Mộc bừng lên. Dòng nước quanh cô bắt đầu rung động, không phải sóng, mà là nhịp của một thứ gì đó rất sâu như thể có một sự sống nằm dưới mặt sông, lâu ngày không được đánh thức.
Tiếng sáo tiếp tục hòa vào điệu múa của cô. Mỗi động tác của A Mộc từ cử chỉ tay đến chân đều phát ra âm thanh không thể nghe bằng tai. Nó chỉ có thể cảm nhận qua từng tế bào, từng hơi thở, như nhịp của đất, của đá, của nước.
Cô không biết mình đã múa bao lâu. Cảm giác về thời gian bị xóa nhòa. Nhưng khi cô dừng lại, cả mặt sông như vỡ ra, một luồng ánh sáng xanh lục bắn lên từ giữa nước, và từ đó Ca Thủy đã hoàn tất.
Tiếng sáo vang lên lần cuối, và hồn sông như bừng tỉnh. Mặt nước sáng lên, phản chiếu ánh sáng từ trăng, nhưng không phải ánh sáng của trăng máu mà là một ánh sáng trong vắt, sạch sẽ, như sự thanh khiết đã bị quên lãng suốt ngàn năm.
Bà lão nhìn A Mộc, đôi mắt sáng rực như đang chiêm ngưỡng một điều kỳ diệu:
“Con đã tìm được nó. Ca Thủy đã trở lại. Cảm ơn con, A Mộc.”
Sự Thức Tỉnh Của Gió
Khi A Mộc quay lại bến sông, đoàn múa cổ đã tan đi. Mọi thứ dường như đã trở về với bình yên, nhưng trong không khí vẫn còn văng vẳng âm thanh của Ca Thủy, và gió dường như đang hát.
Dân làng đứng xa, nhìn cô với ánh mắt khác biệt. Không còn sợ hãi. Không còn lo lắng.
A Mộc bước lên bờ, lòng nhẹ nhõm. Nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được một sức mạnh mới, như thể mình không chỉ là người múa nữa mà là người kết nối mọi thứ. Cô chính là cầu nối giữa nước, gió và đất, giữa con người và thiên nhiên.
Nhưng trong những đêm yên tĩnh sau đó, một âm thanh khác vang lên trong gió một tiếng sáo rất thấp, vỡ vụn, nhưng lại rất quen thuộc.
A Mộc quay lại, nhìn ra dòng sông.
Dường như… một điều gì đó chưa dứt.